Chữ viết ở bệnh viện hầu hết đều rất nghiêm trọng, Quý Trạch An ngồi ở ghế kim loại tại đại sảnh lầu một nhìn những chữ kia khiến tâm trạng có chút không vui. Cậu từ chối lời đề nghị để Ninh Văn Ngạn đưa cậu về nhà, một mình ngồi ở đại sảnh trống rỗng của bệnh viện chờ Du Dịch đến. Ban đầu Ninh Văn Ngạn muốn ở lại cùng cậu chờ thế nhưng nhận được một cuộc điện thoại thì ngại ngùng nói xin lỗi rồi lái xe rời viện trước.
Quý Trạch An có chút ngồi không yên. Cậu đứng dậy đi đến cửa chính, đứng ở bậc thềm chỗ chân cầu thang đi vào đại sảnh, nhìn dòng xe đi lại chờ Du Dịch.
Cậu bỗng muốn bắt chước gối ôm nhà họ nói câu
“Cầu ôm một cái (????)” để nhận được an ủi. Chỉ là Du Dịch không ở đây, cậu không làm theo được. Cho dù có ở cậu cũng không nói ra được câu này, Quý Trạch An nghĩ lời này giống như là đang làm nũng. Cậu là con trai, thích thì thẳng thắng qua ôm một cái, không cần phải… báo cáo.
…
Thời gian chờ cũng không lâu, xe Du Dịch rất nhanh đã dừng trước mặt Quý Trạch An. Nhìn anh đi đến, Quý Trạch An bật người chạy xuống cầu thang, bước lên, ôm Du Dịch một chút rồi buông ra. Bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn anh “Em sẽ giải thích, bây giờ em muốn về nhà, trên đường rồi nói.”
Du Dịch khẽ gật đầu, giúp Quý Trạch An mở cửa xe chỗ ghế phụ rồi mới quay lại lên xe.
Anh nhìn nhóc con kéo dây an toàn, cài chắc thì mới nổ máy, khởi động xe.
Quý Trạch An nhìn thoáng qua gò má Du Dịch, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cảnh đèn ngoài cửa sổ xe, mở miệng “Hôm nay trước bữa cơm, một người tên Ninh Văn Ngạn đến tìm em, xưng là bạn của người cha em chưa từng gặp mặt. Ông ta nói người đàn ông kia bị bệnh bạch cầu cấp tính, đến giờ vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, mong em cứu ông ấy một mạng.”
Du Dịch lái xe không chen vào, Quý Trạch An nói anh nghe rất chuyên tâm.
“Cha mẹ anh đối với anh cũng rất quá đáng nhưng anh không phải đã nói là còn thiếu họ nhân quả sao? Cho nên em cũng muốn trả lại ông ấy một nhân quả. Dù sao không có ông ấy thì em cũng không đến được thế giới này.” Quý Trạch An nói đến đây nghĩ thấy có chút xót xa, không phải vì mình mà là vì Du Dịch. Ít ra cậu chưa bao giờ có được còn anh là đã có rồi bị vứt bỏ. Tính chất của hai người không giống nhau. Quý Trạch An nghĩ đã từng có được rồi bỗng chốc mất đi mới càng thêm đau khổ, khi đó Du Dịch bốn tuổi, đã bắt đầu ghi nhớ được sự việc.
Bỗng Quý Trạch An nghiêng đầu qua nhìn Du Dịch, nghiêm túc mười phần hỏi: “Em làm sai sao?”
Du Dịch mân môi, anh muốn nói rằng không sai. Nhưng anh yêu thương nhóc con, không đồng ý nhóc con có hành vi tự tổn thương mình.
Thấy anh không nói lời nào, Quý Trạch An lại hỏi: “Lúc anh hồi báo cho Giang gia, chẳng nhẽ chưa từng bị tổn thương sao?”
Anh còn hơn cậu, cậu chỉ đơn giản là rút chút máu. Quý Trạch An nghĩ rằng Du Dịch sẽ hiểu được hành động làm người tốt này.
“…” Du Dịch muốn nói hai người không giống nhau, nhưng anh biết điều này không thể nói được. Như thế sẽ làm khoảng cách của hai người thêm xa. Anh không muốn thấy điều đó chút nào. Cuối cùng anh mới bất đắc dĩ nói một câu “Em còn nhỏ.”
“Em không nhỏ.” Quý Trạch An rất bình tĩnh nói ra những lời này. Cậu vẫn muốn mang dáng vẻ của một học sinh trung học, cố gắng áp chế chính mình, cố khống chế một vài hành động, để nó không bị không hợp nhau. Có thể hành vi của cậu hơi quá khiến trong lòng người này vẫn coi cậu là trẻ con, thế mà anh vẫn trông coi một đứa trẻ như là người yêu? Quý Trạch An cho rằng người yêu chính là có thể tin cậy nhau, có thể dựa vào nhau. Họ có thể có những niềm vui riêng nhưng phải hiểu nhau.
Nhìn gò má lạnh lùng của anh, trong mắt Quý Trạch An hiện lên những cảm xúc phức tạp. Cậu không cố che giấu, rũ mắt xuống. Tất cả cảm xúc đều hiện lên trong đôi mắt bán khép của cậu, đầy rắc rối và phức tạp.
Hai người họ thực sự hợp nhau? Trong đống ý nghĩ hỗn loạn của Quý Trạch An bỗng nhảy ra điều này nhưng rất nhanh bị cậu ép xuống. Du Dịch rất tốt, cậu rất thích, Quý Trạch An nghe thấy rõ tiếng lòng của mình. Cậu thấy mình bị các loại cảm xúc hỗn độn này làm cho loạn cả lên, các ý nghĩ đều lướt qua đầu vụt vụt. Chỉ là cậu nghĩ cậu không muốn làm đứa trẻ như Du Dịch vẫn tưởng. Được anh cưng chiều, cậu rất thích không những thế còn cực kỳ hưởng thụ. Nhưng trong thoáng chốc này thấy được mình trong mắt anh mãi mãi ở vị trí một đứa trẻ khiến cậu không nén được sự hờn giận.
Không thể không thừa nhận, cậu càng ngày càng để ý Du Dịch.
Quý Trạch An nâng mắt lên, nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi bên cửa sổ.
(`??? ′) Tiểu An, theo lý giải của tui với chủ tui ý, anh ấy chắc chắn là đang lo lắng cho cậu đó mà. Anh ấy không muốn cậu bị bất kỳ thương tổn nào nha! Chỉ có điều mồm miệng anh ấy vụng về nên sẽ không nói ra đâu.Nhìn cửa sổ xe trong suốt hiện lên hàng chữ màu trắng, dưới sự trợ giúp của ánh đèn bên ngoài nên Quý Trạch An thấy rõ ràng từng chút từng chút một.
Tình cảm ấm áp trong lòng cậu lần nữa ập đến. Sự phiền muộn cũng phai nhạt một chút.
Quý Trạch An biết mình nghĩ quá nhiều, cậu biết Du Dịch ăn nói không khéo, anh không thể biểu đạt được ý nghĩ, nhưng mà anh đối xử với cậu nhẹ nhàng như một dòng nước vậy. Về việc nguyên nhân tốt với cậu có phải tình yêu hay không… Kể cả là không phải, cậu cũng nên cảm ơn người đàn ông yên lặng giúp đỡ cậu. Vì anh, cậu bằng lòng mạo hiểm có thể bị đá một lần nữa, thử một lần. Quen nhau lâu như vậy, trái tim của cậu đã sớm bị anh mở ra. Du Dịch đã chiếm mất một chỗ trong lòng cậu rồi.
Có thể tiến thêm một bước hay không thì Quý Trạch An không nói trước được, nhưng cậu vẫn rất chờ mong…
***
“Đây là đâu?” Quý Trạch An xuống xe, nhìn khung cảnh xa lạ. Cậu phá vỡ im lặng vừa rồi khi còn ở trên xe, không hiểu nhìn Du Dịch vừa đỗ xe trong gara.
Du Dịch đi đến cạnh Quý Trạch An
“Nhà của anh. Hôm nay ở bên này.”
Cậu ở một mình sẽ cho những người đó cơ hội. Du Dịch không muốn có chuyện xảy ra khi anh không biết.
Hai người vào thang máy, đến tầng mười bảy thì dừng lại. Tòa nhà lớn này ngoại trừ ba tầng dưới là siêu thị, tiệm cơm, quán café và bên ngoài là bệnh viện thì tất cả những tầng trên đều là chung cư, loại một người một tầng. Tòa nhà này anh đã xem qua phong thủy, cũng đồng ý với người phát triển sắp xếp phong thủy. Khi đó người phát triển có nói với anh là tùy ý chọn một tầng nhà này để ở. Lúc đó anh từ chối, trước đây anh chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện thường trú ở Giang thành. Chỉ là bây giờ tình huống khác rồi.
Du Dịch sẽ chọn đây là ngôi nhà sau này của họ. Đầu tiên là vị trí chỗ này ổn, an ninh tốt. Sau là đủ không gian cá nhân, mua đồ dùng sinh hoạt cũng tiện. Điều quan trọng nhất là cách trường học bây giờ của nhóc con rất gần. Anh biết nhóc con đã cấp ba, anh không muốn cậu mất nhiều thời gian đi đường, ở cạnh cậu thì có thể chăm sóc cậu tốt hơn.
Vào cửa rồi anh lấy từ trong tủ đôi dép đã chuẩn bị từ trước đặt trước mặt nhóc con, tự mình đóng cửa xong vào nhà rót sữa tươi.
Động tác của Du Dịch rất nhanh, Quý Trạch An thay dép bước vào trong thì anh đã mang sữa cho cậu. Nhìn tay của anh ẩm ướt khiến Quý Trạch An có chút ngạc nhiên rằng anh không mất nhiều thời gian để rửa tay, rửa ly mà trong lúc cậu thay dép anh đã rót sữa xong. Hơn thế nữa còn đưa sữa cho cậu khi cậu chưa rửa tay. Có thể thấy được bây giờ tâm trạng Du Dịch đang không tốt, chính vì thế mà chứng khiết phích của anh cũng không phát tác nghiêm trọng.
Quý Trạch An cầm ly sữa, nhìn anh, không biết nói gì cũng như làm gì. Nói cảm ơn nhiều lại thành khách sáo. Quý Trạch An nghĩ hai người tuy đã cùng nhau nhưng vẫn còn lạnh nhạt, khách khí. Như mọi khi lúc cậu nhận cốc sữa đã nói lời cảm ơn, nhưng lần này cậu không nói.
Du Dịch cũng không cảm thấy có gì sai.
“Cứ ngồi trên salon từ từ uống.”
Quý Trạch An hai tay cầm cốc sữa, tự mình tìm chỗ ngồi trên ghế, tiếp tục im lặng không nói.
Cậu không nghĩ ra bây giờ hai người nói gì là tốt nhất, không khí giữa họ bây giờ cũng có chút khó chịu. Quý Trạch An cảm giác được tất nhiên Du Dịch cũng thế. Lần này người cuối cùng phá vỡ bầu không khí là Du Dịch “Em mang đồ đến ở chung với anh đi.”
Vừa uống một ngụm sữa nóng, Quý Trạch An bỗng dừng động tác nuốt. Cậu để ly xuống, nhìn Du Dịch ngồi đối diện.
Ở chung.
Quý Trạch An thỉnh thoảng có nghĩ đến nhưng chỉ là ý tưởng thoáng qua, cũng không định thực hiện. Ngày xưa Du Dịch hay đến nhà cậu rồi ngủ ở sopha.
Cậu nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trong tương lai, chứ không phải hiện tại.
Chung? Hay không chung?
Cậu không biết…
Chữ viết trên đồ của nhà Du Dịch đều có tiền tố
“cực kỳ sạch sẽ”. Cậu biết đây là chỗ của người khiết phích. Cậu biết một chút về người này, ví dụ như khiết phích nhưng nhiều hơn thì không biết.
Nếu như ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều mặt đối mặt, những mâu thuẫn cũng sẽ nhiều hơn. Cậu không thể đảm bảo quan hệ giữa hai người vẫn sẽ hài hòa như này. Tuy không có tiến triển nhưng cũng sẽ không có sóng gió lớn. Cậu luôn theo đuổi đời sống tình cảm bình tĩnh và yên ổn, muốn tiến lên một bước rất khó…Quý Trạch An lo lắng sẽ gặp phải mâu thuẫn không giải quyết được dẫn đến chia tay. Cậu biết mình bi quan quá mức, không đủ lòng tin với chính mình hay với Du Dịch. Nhưng vấn đề tình cảm, có lòng tin hay không cũng không quyết định được.
Quý Trạch An sợ, sẽ không chịu được mà lùi bước. Cậu có chút hối hận đã đến nhà Du Dịch, cậu cảm giác mình ở vị trí tiến thoái lưỡng nan.
Cậu bỗng nhiên có chút hâm mộ con rùa nhát gan có thể trốn vào trong mai chứ không phải chân chính đối mặt với chuyện này như một nam tử hán. Tình cảm thất bại khi xưa đã để lại di chứng cho cậu. Cậu muốn tiếp nhận Du Dịch, lại sợ trong quá trình đang tiến tới thì nảy sinh mẫu thuẫn, có thể nói cậu càng sợ giữa mâu thuẫn đó cậu mất đi người đàn ông này.
Du Dịch cho cậu hạnh phúc, thoáng chốc lại mất đi. Cậu sẽ như thế nào?
Cậu khẳng định vẫn sẽ sống thật tốt nhưng cậu sẽ càng thêm chống lại tình cảm. Quý Trạch An chắc chắn trong chuyện tình cảm sẽ mặc một bộ giáp thật tốt, cho dù bộ giáp đó có ép cậu đến không thở nổi. Đây là phương thức cậu chọn để bảo vệ mình, có lẽ cũng sẽ làm cho cậu cô độc suốt quãng đời còn lại.
“Du Dịch, em rất sợ.” Quý Trạch An nói chuyện với giọng hết sức bình tĩnh, chỉ là nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy trong mắt cậu là hoảng loạn.
_Hết chương 31_