Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 67

Trêu Du Dịch là một việc thú vị, Quý Trạch An làm mãi không mệt.

Du Dịch nhìn Quý Trạch An, rũ mắt xuống nhìn ly nước trong tay cậu mấy giây rồi cầm lên uống một ngụm, mặt không đổi sắc nói: “Không chua.”

Du tiên sinh xem lời trêu ghẹo của cậu như câu nói bình thường khiến lòng Quý Trạch An hơi ngứa. Anh nghiêm túc nhìn cậu làm cậu cảm thấy rất dễ thương, khiến cậu muốn nhào qua hôn một chút.

Quý Trạch An nghĩ thế là làm liền.

Cậu đứng dậy, giơ tay vòng qua cổ người ta để kéo thấp đầu xuống rồi hôn lên.

Con ngươi của Du Dịch giãn ra rồi rất nhanh thu nhỏ lại.

Cậu luôn nói không muốn bị người trong đoàn làm phim coi là khỉ để nhìn nên ở bên ngoài vẫn luôn khắc chế hành vi của mình. Do đó Du Dịch cũng không thể không thu liễm theo nhưng trong lòng anh vẫn có một chút để ý. Hơn nữa trong đoàn phim còn có Sầm Ân Thư với Ninh Văn Ngạn chẳng quan tâm ánh mắt của người khác khiến anh càng có cảm giác chênh lệch.

Tuy Du Dịch hiểu rõ việc cậu làm không sai nhưng cũng chẳng khiến cảm giác chênh lệch đó đỡ hơn.

Trong đoàn làm phim có biết bao nam thanh nữ tú, trẻ hơn anh cũng có khối người, chẳng thiếu người nghĩ muốn trèo lên cái thang Quý Trạch An này. Chỉ là có anh chặn ở đằng trước nên những người đó phải giấu tâm tư lại. Nhưng kể cả vậy thì cô nàng tên Lưu Thi Tuệ kia vẫn luôn tìm Quý Trạch An “bàn luận kịch bản”, “giảng giải kịch bản”.

Trong đoàn làm phim luôn có mấy người đầu lưỡi vươn dài mà anh lại rất nhạy cảm với những việc xung quanh Quý Trạch An nên Du Dịch biết càng rõ.

Du Dịch cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng xuất phát từ góc độ của đoàn làm phim thì cậu lại chẳng làm gì sai cũng chẳng chơi trò mập mờ với cô nàng kia. Cậu chỉ thường cùng cô nàng đó nói những thứ liên quan đến “công việc” ngay trước ánh mắt mọi người.

Số lần càng nhiều thậm chí có dấu hiệu dồn dập thì Du Dịch càng khó chịu. Nhưng anh lại chẳng thể xả oán khí này lên người khác, người khác này càng không phải “cậu nhóc” mà anh luôn yêu chiều. Vì thế anh vẫn nhẫn nhịn.

Nhưng sự xuất hiện của Lưu Thi Tuệ không thể nghi ngờ đã nhắc nhở Du Dịch hai việc. Cậu không bài xích con gái đến thế. Cô nàng kia trẻ hơn anh, mà anh thực sự lớn tuổi hơn Quý Trạch An.



Du Dịch tâm tư nặng, suy nghĩ nhiều.

Những việc có hay không có anh đều nghĩ.

Anh muốn cân nhắc tất cả khả năng, lúc đó mới có thể giữ vững bản thân trên bất cứ phương diện nào.

Sau đó nụ hôn bất ngờ của Quý Trạch An đã đuổi hết những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu anh. Tuy rằng đã đến thời gian ăn trưa, nhân viên đoàn làm phim đã đi ăn cơm gần hết nhưng vẫn luôn có người ở xung quanh. Quý Trạch An muốn gì làm đó thì chỉ cần họ không mù là có thể nhìn rõ.

Nụ hôn vừa dừng thì khóe miệng Du Dịch hiếm thấy nhếch lên.

Chén nước: “(*  ̄ ▽  ̄) b Địa vị chính cung nương nương của anh không ai có thể lay chuyển được đâu! Giống như tui vĩnh viễn là ánh trăng sáng nhỏ bé á!”

Nhân viên đoàn làm phim A: “Trừ hai vị đại gia thì đầu năm nay đạo diễn cũng bắt đầu ngược chó. Cắn khăn tay! o (〒﹏〒) o”

Nhân viên đoàn làm phim B: “Có phải tui đến lấy thiết bị đúng thời điểm không (//▽//) Cuối cùng cũng bắt gặp lúc đạo diễn show ân ái. Cứ trốn trong phòng chơi rất không thú vị nhá~”

Chú ý đến những ánh mắt xung quanh, Du Dịch nhìn qua.

Nhân viên đoàn làm phim C đúng lúc cúi đầu: “Quý phu nhân lạnh lùng chỉ có đạo diễn Quý mới hòa tan được. Cậu ấy chính là mồi lửa trong mùa đông, khiến tảng băng lớn trong chớp mắt hoa nở xuân về… Khụ… Tui nghĩ loạn tùng phèo gì thế này. Khụ. Tóm lại đạo diễn Quý vui thì bọn họ cũng vui. Quý phu nhân vui thì bọn họ cảm thấy thế giới bắt đầu ấm lại.”

Nhân viên đoàn làm phim D: “(*ˉ﹃ˉ) Hình như có anh bạn gei tốt cũng không tồi…”

Quý Trạch An nhìn theo ánh mắt Du Dịch, thấy xung quanh còn năm, sáu người chưa đi ăn cơm nên quay qua chào hỏi: “Mọi người cứ đi ăn cơm trước đi. Thiết bị chính thu dọn xong là được rồi. Những đồ lặt vặt thì ăn cơm xong đến dọn nốt sau.”

Nhân viên đoàn làm phim ABCDE gật đầu, để đồ linh tinh trong tay xuống rồi chạy đến nhà ăn. Quý Trạch An cười nhìn theo, cũng không ngượng ngùng khi bị mọi người thấy. Cậu nhìn anh có chút áy náy.

“Thật xin lỗi…”

Quý Trạch An nhìn anh không khỏi mặc niệm trong lòng một câu.

Dường như cậu chú ý đến đời tư quá nhiều làm Du tiên sinh nhà cậu lo lắng. Gần đây bận quá khiến cậu quên mất Du tiên sinh thích để mọi chuyện trong lòng tự mình gánh, cậu phải chủ động moi mới ra được một chút.

Quý Trạch An vẫn để tâm ánh nhìn của mọi người với bọn họ, tuy không phải là quá để ý và cũng không vì người khác bàn luận mà cậu phải thay đổi. Nhưng cậu không làm được việc coi những lời công kích của người khác như không khí, có tai như điếc, không để lại chút gợn sóng nào trong lòng. Cậu không thánh phụ như thế được. Cho nên kể cả việc cậu thích đàn ông bị lộ thì cậu vẫn không thể vò mẻ không sợ vỡ. Khi ở nơi công cộng thì cậu vẫn hạn chế hành động.

Có lẽ cậu thấy bình thường nhưng trong lúc lơ đãng đã thể hiện rằng mình rất để ý khiến Du tiên sinh nhà cậu không thoải mái. Đến mức mà cậu mới hôn thôi đã khiến anh thả lỏng không ít.

Nhận thức được tình huống này làm Quý Trạch An thấy không đúng, phải thay đổi.

Danh phận là thứ hư vô trên miệng, không quan trọng. Thế nhưng cần cho vẫn phải cho. Không thể để đại bảo bối nhà cậu bị oan ức được. Quý Trạch An nhìn đôi mắt cong cong của Du Dịch rồi quyết định trong lòng.

Show ân ái thì sao?

Có thể khiến anh ấy yên tâm, vui vẻ thì sao không được?

Cho dù thanh danh tốt thì Quý Trạch An không thể sống lẻ loi cô độc được. Cậu hiểu rõ bản thân. Chẳng bằng cứ để thanh âm tốt xấu xung quanh, có một người để ôm ấp, làm bạn là được…

Thời gian quay phim ở Trấn Ngõa Ngõa trôi qua rất nhanh. Tuy rằng khổ nhưng vẫn thú vị. Diễn viên trong đoàn có người đến người đi nhưng Quý Trạch An làm tổng đạo diễn thì vẫn luôn ở tại đây. Thời gian không phải quá dài, khi thì nóng giận, lúc lại cười sảng khoái vẫn luôn có người nhà, người yêu, bạn bè ở cạnh. Vì thế nên cậu thấy thời gian trôi rất nhanh. Với lần làm đạo diễn này thì Quý Trạch An tự tin mình là người hạnh phúc nhất. Dù không có những vật ngoài thân kia thì cậu vẫn rất hạnh phúc. Vì có anh, vì có mọi người.

Gần sáu tháng trôi nhanh như chớp mắt. Buổi tối trước khi quay về, Quý Trạch An và Du Dịch ở trong thùng container của mình cực kì kín đáo quấn lấy nhau liền mấy tiếng, đến khi cả hai người toàn mồ hôi.

Bệnh sạch sẽ của Du tiên sinh bạo phát, ôm Quý Trạch An mềm như bánh quẩy tiến vào gian tắm nhỏ hẹp.

Dòng nước cuốn trôi mồ hôi, Quý Trạch An gác đầu ướt sũng lên vai Du Dịch không nhúc nhích, kệ anh giúp mình xử lý.

“Phải đi về…” Quý Trạch An khàn giọng nhưng Du Dịch nghe được có chút không nỡ trong lời cậu.

Du Dịch thích Trấn Ngõa Ngõa này, không có nhiều người phức tạp như thế, không có internet, sóng di động cũng không nốt. Nhưng nơi đây không khí không ô nhiễm, lá cây cũng xanh mướt chứ không bị che một tầng bụi bẩn như trong thành phố, không khí xen lẫn mùi bùn đất, hương hoa cỏ chứ không phải khói xe hay bụi thành sương mù.

Là nơi thích hợp để dưỡng lão. Nếu có thể ở đây cả đời với Quý Trạch An cũng không tồi. Nhưng anh hiểu rõ cậu vẫn còn trẻ, còn thứ muốn theo đuổi, không thể ẩn nấp ở đây cả đời được.

“Lần sau lại cùng em đến đây.”

Chỉ cần em muốn tôi sẽ đến đây cùng em. Một lần, hai lần, bao nhiêu lần cũng được.

Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An cực kì dịu dàng.

“Ừm.” Quý Trạch An mỉm cười. Dù lần sau có thể là rất xa nhưng lời hứa của anh khiến cậu vui vẻ.

Du Dịch đỡ eo Quý Trạch An, một tay cầm khăn mặt dịu dàng lau lưng cho Quý Trạch An. Cậu thì cứ thế uể oải hưởng thụ, mắt híp lại như một con mèo ngủ gật, được người kia vuốt lông rất thoải mái, chỉ cần nằm sấp cho người đó làm là được.

Vòi hoa sen: “Vì sao hai người cứ một tuần phải tắm uyên ương một lần thế. Xối hai người đầy nước vậy mà vẫn vui như thế. Tui không làm nữa!!!”

Lúc này Quý Trạch An đâu còn chú ý đến vòi hoa sen buồn bực, sự chú ý đều dồn hết lên người Du Dịch.

Mắt rũ xuống khiến cậu nhìn thấy đường nét vùng lưng gợi cảm làm Quý Trạch An lại thấy ngứa ngáy. Nhưng bây giờ cậu thực sự không duỗi móng vuốt để sờ người anh được.

Ngày mai vẫn còn mấy tiếng xe buýt và mấy tiếng máy bay chờ cậu nên hôm nay tốt nhất thành thật nghỉ ngơi cho khỏe. Chứ không cảm giác say xe lại say máy bay thực sự không tốt chút nào!

“Thời gian sản xuất phim còn dài. Không biết bao giờ phim mới ra mắt. Khâu biên tập và dàn dựng cũng quan trọng nhưng phần kỹ xảo còn quan trọng hơn. Hiệu ứng kỹ xảo mà không tốt sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác…” Quý Trạch An thực sự không thích mấy hiệu ứng kỹ xảo ba xu.

“Không vội.”

Du Dịch dùng khăn tắm to gói kĩ người nào đó đã được tắm sạch sẽ ôm về giường rồi mới quay lại phòng tắm để rửa ráy. Lúc này Quý Trạch An lại không buồn ngủ, cậu nhìn theo bóng người mơ hồ trong phòng tắm, tròng mắt khẽ động theo anh.

Sau khi cậu sống lại vẫn muốn kết thúc việc của đời trước. Luôn nhớ kỹ người đối xử không tốt với cậu và Du tiên sinh nhà cậu. Cũng không thể để Nghiêm Cẩm thỉnh thoảng nhảy ra khiến cậu bực mình.

Nghiêm Cẩm làm xằng làm bậy, Quý Trạch An muốn để cậu ta làm thế rồi tự đưa mình vào tù. Cậu muốn nhìn cậu ta ngã sấp xuống bùn không đứng dậy được. Không còn khăn áo lụa là, thực sự biến mất trong tầm mắt của cậu rồi cậu sẽ dần dần quên hẳn người này.

Giải quyết được Nghiêm Cẩm thì lần trùng sinh này của cậu cũng không còn tiếc nuối nào nữa. Bất kể tương lai cậu có thành công hay không thì những thứ hy vọng xa vời của kiếp trước cũng đã đạt được.

Quý Trạch An thỏa mãn, điều cậu coi trọng nhất chưa bao giờ là Nghiêm Cẩm.

Cậu…

Cậu có đại bảo bối của mình là đủ rồi!

Quý Trạch An nhìn Du Dịch quấn khăn tắm thuần trắng đi ra, không sợ chết mà nói: “Đại bảo bối, đến đây để em sờ sờ cơ bụng của anh nào.”

Chén nước ở tủ đầu giường hận không thể mọc hai tay để che mắt:” (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄) Tui thật thật thật thật thật thật thật sự không, không nhìn thấy, cũng không nghe được!!!”

Du Dịch nghe thấy lời Quý Trạch An trong chớp mắt như thay đổi.

Dây lý trí trong đầu hình như lại bị đứt phựt lần nữa…
Bình Luận (0)
Comment