Tôi Thích Bạn Của Anh Trai Tôi

Chương 4

Phần 4:

Sau nhiều lần nhìn thấy bạn tốt thường xuyên tới thăm em trai mình, Đàm Tông cuối cùng cũng cảm thấy bất thường.

Kỳ thật ban đầu y không cảm thấy gì, dù sao Tề Khang cũng đã biết Đàm Dung nhiều năm, hai người có qua lại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng có một lần, sau khi tan làm, y đến thăm Đàm Dung, đang chuẩn bị gọi cho cậu xuống đón thì nhìn thấy Tề Khang đi từ hàng hiên ra.

Nhìn vẻ mặt của Tề Khang, Đàm Tông mới có chút giật mình: “Sao bạn tốt của mình lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch như một con Husky vậy?”

Cho tới khi lên nhà, nhìn thấy khuôn mặt đỏ rần của Đàm Dung, y mới càng nghi ngờ hơn.

Hạt giống hoài nghi đã nảy mầm nên y cũng càng ngày càng để ý những chi tiết trước kia mình vô tình bỏ qua.

Đến một ngày, Đàm Tông đã xác định rằng Tề Khang thích Đàm Dung, hừm, y trên cơ bản cũng có thể khẳng định rằng Đàm Dung thích Tề Khang.

Sau một lần Đàm Tông ép hỏi thì Tề Khang cũng chịu thừa nhận. Ngay sau khi thừa nhận, hắn bị Đàm Tông đấm một quyền.

“Đây là để đền bù cho việc em trai tôi vì cậu mà phải chịu những khổ sở kia.”

Tề Khang cụp mi kêu một tiếng nhỏ, chỉ là đột nhiên hắn cảm thấy không đúng lắm.

“Đàm Dung vì tôi mà xuất quỹ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Không phải.”

“Em ấy không biết cậu thích em ấy.”

“Không biết.”

“…”

Im lặng một lúc lâu, Đàm Tông mới cọ cọ khóe miệng: “Cậu cũng quá chậm rồi.”

Nhìn thấy Tề Khang gục đầu rồi, Đàm Tông cười một tiếng: “Vậy cậu bây giờ là như thế nào? Hửm? Muốn nói cho nó biết sao?”

“Em ấy thích người khác…” — cảm xúc của Tề Khang trùng xuống.

Ngu ngốc… Đàm Tông yên lặng chửi một tiếng trong lòng, thật sự quá ngu ngốc, thế mà lại không nhận ra đối phương thích mình. Đáng đời cậu độc thân lâu như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng là bạn tốt của mình, Đàm Tông không thể không giúp được, “Cậu dù sao cũng phải nói ra chứ. Cậu không biết em trai tôi thích ai mà dám khẳng định là nó có người mình thích? Có thể là do cậu suy nghĩ quá nhiều.”

Nghe Đàm Tông nói làm Tề Khang cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra là do mình.

Ghét bỏ nhìn Tề Khang, Đàm Tông hận không thể rèn sắt thành thép mắng một câu: “Tất cả đều không phải!”

Nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, Tề Khang do dự một lúc lâu mới dám bấm chuông.

Đàm Dung mở cửa ra, ánh mắt đầu tiên chính là khuôn mặt xanh tím của Tề Khang.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Mau vào trong đi!”. 

Đi theo Đàm Dung vào phòng khách, mọi dũng khí mới kéo lên đã lập tức xẹp xuống.

Đàm Dung sốt ruột chạy khắp phòng tìm hòm thuốc. Sau khi ngồi xuống sô pha, tay cậu run run vặn nắp chai thuốc sát trùng. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cậu, Tề Khang cũng cảm thấy hoảng theo, “Không có việc gì đâu. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Hốc mắt Đàm Dung hồng hồng, cầm tăm bông dính nước thuốc nhẹ nhàng lau khóe miệng bị rách của hắn.

“Đau không?” — cậu nhỏ giọng hỏi.

“Không đau…” — thật ra rất đau, miệng vết thương dính nước thuốc truyền đến từng trận tê buốt, nhưng vì Đàm Dung đang giúp hắn thoa thuốc nên hắn không hề cảm thấy đau nữa.

Hắn cảm thấy vui mừng vì được Đàm Dung quan tâm, chăm sóc vết thương cho mình.

Chỉ là bày tỏ thôi mà, có phải khó nói lắm đâu, chỉ cần đem toàn bộ thành ý của mình nói ra là được.

Muốn nói ra là mình thích em ấy, rất thích em ấy, mình biết từng thói quen nhỏ của em — thậm chí là những thói quen mà em có thể không biết.

Muốn nói cho em ấy biết mình thích mọi thứ của em ấy, thích từng cử chỉ, từng lời nói. Muốn cho em biết mình nhớ thương em đến mất ngủ, nghĩ đến những lần hai người ở chung, nghĩ đến…

Muốn nói với em ấy rất nhiều việc nhưng cuối cùng lại gói gọn trong ba chữ: Anh thích em.

“Anh thích em.”

Nhìn cơ thể đột nhiên cứng đờ của Đàm Dung, Tề Khang cảm giác giống như có một hòn đá đè vào tim mình, từng chút từng chút xé rách trái tim mình, giống như không thể hít thở nổi nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Anh thích em, đã thích từ rất lâu rồi.”

Đàm Dung vẫn đưa lưng về phía Tề Khang không hề nhúc nhích. Hai mắt Tề Khang chậm rãi đỏ lên, có lẽ lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này là rời đi nhưng hắn không muốn, hắn không biết mình đang chờ đợi gì nhưng hắn vẫn muốn được Đàm Dung đáp lại, dù cho đó là câu từ chối.

Không sao cả, anh đã chuẩn bị tốt rồi, chuẩn bị nghe em nói câu: “Thực xin lỗi”. Không vấn đề gì, anh sẽ đáp lại: “Không sao cả…”, sau đó cố gắng bình tĩnh đi ra ngoài, đi ra khỏi căn nhà này, đi ra khỏi cuộc sống của em.

Nhìn chăm chú bóng dáng của Đàm Dung, Tề Khang cảm thấy có chút bất thường. Hắn đứng dậy, vòng tới trước mặt Đàm Dung. Quả nhiên, lúc này Đàm Dung đang không ngừng chảy nước mắt, thấy hắn phát hiện thì vội vàng lấy tay che kín mặt.

“Không sao đâu, dù em không thích anh thì cũng không sao cả, anh…” Chưa nói hết câu thì Đàm Dung đã vội vàng nức nở cắt ngang lời hắn: “Không phải!”

Trái tim đột nhiên gia tốc, một chút hy vọng được nhen nhóm lên, đại não trống rỗng.

“Em cũng thích anh.”

Hắn nghe thấy câu trả lời của Đàm Dung.

Hắn không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này, nhưng đó chắc chắn chính là điều mà hắn mong muốn nhất. Tận đến mấy năm sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, tim hắn vẫn đập loạn, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Thật tốt, người mình thích cũng thích mình.

Vô cùng may mắn.

Bọn họ gắt gao ôm lấy nhau, rõ ràng cả khuôn mặt toàn là nước mắt nhưng không thể che đi nụ cười hạnh phúc của họ.

Quãng đời sau này, mong sẽ được chỉ giáo.

Chính văn hoàn.
Bình Luận (0)
Comment