Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 40

Hiện tại ai ở trong học viện cũng đều biết Thiệu Trạch An là vị hôn phu của West thượng tướng, vậy mà người này còn dám rêu rao như vậy, Trì Chiếu nhìn hắn thêm hai lần, nhận được tầm mắt lãnh đạm lại vô tội của Trì Chiếu, đối phương cười cười, “Khi nào cậu và West thượng tướng cử hành tiệc đính hôn, sắp rồi phải không?”

Lấy mức độ gấp gáp như hiện tại mà nói, có lẽ đến lúc đó bọn họ không có hôn lễ, càng không cần nhắc đến tiệc đính hôn, Trì Chiếu hỏi tên người này từ hệ thống mới biết đây là chủ tịch hội học sinh năm nay, Trịnh Thanh Võ.

|Editor: Tui vừa đọc vừa edit, không đọc trước nên có lẽ edit nhầm. Người nói câu cuối cùng ở chương trước có lẽ là Trịnh Thanh Võ, ai đọc rồi bỏ qua nhé. Tui sẽ edit lại|

Trịnh Thanh Võ biết Thiệu Trạch An từ nhỏ nhưng không liên quan nhiều, cùng lắm thì chỉ tính là bạn bè bình thường, Trịnh Thanh Võ rất ưu tú, luôn khinh thường Thiệu Trạch An quá rác rưởi, vì thế Thiệu Trạch An vẫn luôn không thích hắn. Nhớ tới cái này, Trì Chiếu chỉ tùy tiện nói lấy lệ hai câu, sau đó đi ngay.

Trì Chiếu tiếp tục đi về phía trước, cậu không có vấn đề gì cần suy tư nên bước đi khá nhanh, cùng lúc đó bỗng dưng lại có cảm giác có người nhìn mình đăm đăm.

Trì Chiếu nhìn về phía kia. Ở đó có một người, mặt mũi cực kì bình thường, bình thường đến nỗi nếu ném trong đám đông thì sẽ không tìm thấy, nhưng khí thế quanh thân hắn còn uy nghiêm và lạnh thấu xương hơn so với những người ở tầng lớp trên, thấy cậu nhìn qua, người kia cong cong môi sau đó đứng thẳng chờ cậu đi về phía mình.

Là Louis.

Trì Chiếu đột nhiên hơi hoảng hốt, ngày trước cũng có người tới đón cậu tan học, người kia không xuống xe bao giờ, bởi vì người nhận ra khuôn mặt hắn rất nhiều, hắn không muốn gây rắc rối cho Trì Chiếu. Khi đó, Lý Nhất Hàn đã từng thuận miệng nói nếu hắn có thể đổi một khuôn mặt thì tốt rồi, nếu được như vậy, lúc Trì Chiếu đi từ trường học ra liếc mắt nhìn một cái là thấy hắn đợi cậu ở cổng.

Hắn cũng từng mong ước về một cảnh tượng. Hắn đứng ở cổng trường, nhìn Trì Chiếu từng bước một đi đến bên cạnh mình.

Cảnh còn người mất, bây giờ Trì Chiếu đã có thể từng bước một đi đến trước mặt một người, nhưng người kia không phải hắn.

Trì Chiếu nhấp môi, cảm giác trống rỗng trong lòng càng thêm nghiêm trọng, giờ này khắc này, cậu lại thấy may mắn khi hệ thống lọc ký ức mình, nếu không thì không biết cậu sẽ làm ra chuyện gì OOC đâu.

【 không cần cảm ơn, với quan hệ của hai ta, nói cảm ơn thì xa cách quá. 】

Trì Chiếu: “…… Ai muốn cảm ơn mi.”

Đi đến gần Louis, cả hai người đều không nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt Louis đã có thể biết cậu nhận ra mình, đi vào xe không gian cài đặt chế độ điều khiển tự động, Louis hỏi cậu mọi chuyện ở trường học thế nào, Trì Chiếu ngoan ngoãn trả lời, sau đó có qua có lại hỏi một câu, “Hôm nay ở quân bộ không bận sao?”

Louis hiểu ý cậu, hơi hơi mỉm cười, “Không bận, gần đây không có chiến tranh, tôi cũng  rảnh rỗi theo.”

Trì Chiếu ngẩn người, “Nếu có chiến tranh thì sao?”

Louis tạm dừng một giây rồi nói: “Vậy thì không thể không bận tối tăm mặt mũi, chiến tranh có lớn có nhỏ, có vài cuộc chiến…… Có lẽ sẽ kéo dài rất lâu.”

Louis là thượng tướng, hắn luôn đặt toàn bộ sự an toàn của cả Đế Quốc trong lòng, ý thức chấp nhận gian nan khổ cực cũng mạnh hơn người khác rất nhiều, Trì Chiếu chớp chớp đôi mắt, hình như cậu tìm được cách nhanh chóng gả cho Louis rồi.

“Nếu nổ ra chiến tranh thời gian dài, có phải anh sẽ đóng quân ở tiền tuyến luôn không.”

Louis nhìn cậu, nửa ngày sau, hắn gật gật đầu.

Trì Chiếu quay đầu đi, nhìn bộ dạng như đang tính toán gì, một lát sau, cậu lại quay đầu lại, có vẻ như đã hạ quyết tâm quan trọng, “Cuối tháng này, chúng ta kết hôn.”

Louis ngơ ngẩn, “Cuối tháng này?”

“Ừm.”

“Nhưng mà……” Louis cũng cảm thấy quá nhanh, từ bây giờ tới cuối tháng chỉ còn bảy ngày, chẳng lẽ bắt bọn họ phải tổ chức một

đám cưới trong vòng bảy ngày sao.

Trì Chiếu dường như biết hắn đang băn khoăn điều gì, cậu mở miệng nói: “Đám cưới thì không vội, có thể cử hành sau, dù sao tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp. Hiện tại chỉ cần để tôi trở thành vợ hợp pháp của anh là được.”

Louis không hiểu vì sao cậu vội vàng như vậy, nhưng thoáng nghĩ đến vấn đề cậu vừa hỏi, rồi lại suy nghĩ một lúc đã lập tức hiểu ra.

Đế Quốc có quy định, nếu là chiến sĩ đóng quân ở tiền tuyến dài hạn thì chỉ có vợ chồng hợp pháp mới có thể tùy quân đi cùng, cha mẹ và con cái đều chỉ có thể thăm, không thể cùng ở một chỗ.

Khuôn mặt Louis dịu đi, “Thật ra không cần như vậy, chúng ta có thể từ từ phát triển, chiến tranh cũng không phải một ngày hai ngày sẽ nổ ra ngay.”

Trì Chiếu nâng mắt, “Tôi không biết chiến tranh sẽ nổ ra lúc nào, nhưng mà lại biết,  mỗi ngày anh đều đang nằm trong vòng nguy hiểm, tôi mới quen anh hơn mười ngày mà đã gặp phải hai lần hiểm nguy, trong đó một lần anh suýt nữa mất mạng. Chỉ còn cách nhanh chóng kết hôn thì tôi mới có cảm giác an toàn, loại cảm giác này, anh hiểu chưa?”

Louis nhìn đôi mắt Trì Chiếu thấy rõ sự nghiêm túc và kiên định trong đó, hắn hơi hơi rũ mắt, như đang không thấu triệt điều gì.

Thật ra thì không chỉ mình hắn, ngay cả bản thân Trì Chiếu cũng không rõ.

……

Hai người bọn họ có kết hôn hay không chẳng liên quan gì đến việc Louis có thể gặp nguy hiểm hay không, sở dĩ Trì Chiếu nói như vậy chẳng qua là nói năng loạn xạ, không biết đã nói thành cái gì. Sau khi nói xong về sau cậu mới phát hiện lời mình nói phi logic vô cùng, còn có một rổ bug, Trì Chiếu im lìm, bắt đầu cân nhắc nên nói gì mới có thể chắp vá một chút, Louis nhìn chằm chằm sắc mặt hơi ảo não rồi lại nhăn nhó của cậu, trong nháy mắt lại thông suốt.

Cậu nhóc muốn ở bên cạnh mình, dùng tinh thần lực tiếp tục bảo vệ mình.

Tuy rằng thể chất rất kém cỏi, nhưng tinh thần lực siêu mạnh đã bù trừ cho thể chất kém, thiếu niên có thể cứu hắn một lần, vậy cũng có thể cứu hắn lần thứ hai, cậu muốn trở thành người bảo vệ hắn.

Từ khi đến Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, bắt đầu trở thành một chiến sĩ bảo vệ quốc gia thì Louis đã không cần ai bảo vệ nữa, thân là quân nhân Đế Quốc, hắn vẫn luôn coi việc bảo vệ công dân Đế Quốc là trách nhiệm cao cả của bản thân. Trong tình cảnh nguy hiểm đột phát, mọi người đều kinh hoàng mà chạy, chiến hữu kề vai chiến đấu của hắn có khả năng thấp hơn sẽ ngã xuống mau hơn, khi đó việc hắn phải làm là lấy một địch trăm, cản cho bọn họ ở phía sau.

Rất nhiều lần, hắn đều một mình hăng hái chiến đấu, liên tục hung ác chém giết kẻ địch, máu chảy từ mạch máu ra luôn ấm, nhưng hắn không cảm giác được độ ấm của máu tươi, trái tim hắn đã lạnh băng, chết lặng, cô độc như quang cảnh xung quanh. Mọi người đều nói thượng tướng West trời sinh lạnh lùng, là thần bảo vệ của Đế Quốc, sau khi từ chiến trường dữ dội như máy nghiến thịt người trở về, khuôn mặt hắn vẫn luôn không đổi sắc, thật bình thường như người thường đi dạo một vòng chợ.

Đó là bởi vì mọi người không thấy cảnh sau khi chém giết, hắn mệt mỏi dựa lưng vào thiên thạch, nhìn mặt đất máu thịt lẫn lộn mà đờ đẫn.

Chiến trường vô tình, nói không chừng có một ngày, nhân vật đổi chỗ, hắn sẽ trở thành cái xác nằm trên mặt đất, mà người giết hắn, cũng mê mang và yên tĩnh nhìn mình.

……

Louis không phải một người bi quan, cũng không phải một người lạc quan, hắn vĩnh viễn đều lý trí, lý trí với cuộc đời, lý trí với mỗi lựa chọn, nhưng khi đối mặt Thiệu Trạch An, lý trí của hắn sẽ luôn bay đi đâu mất, ví dụ như hiện tại, hắn không muốn tiếp tục bình tĩnh chọn lựa nữa.

Cuộc đời tuy rằng rất dài, nhưng câu danh ngôn kia vẫn không thay đổi, ngày mai và tương lai, vĩnh viễn không biết được cái nào sẽ tới trước, có địa vị cao cũng không thay đổi được hiện thực này. Nhân lúc còn thời gian sắp xếp, Louis muốn nghe theo trái tim, ích kỷ một lần.

Trì Chiếu còn đang điên cuồng tự hỏi làm sao để chắp vá lỗ hổng trong câu nói của mình thì đột nhiên nghe được phía đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn nhu có thể động thành nước.

“Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ bù, thế nào?”

Tròng mắt đang chuyển động láo liên tức khắc dừng lại, Trì Chiếu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, “Anh đồng ý?”

Sắc mặt Louis rất bình tĩnh, “Ừ.”

Hắn nhìn qua thì bình tĩnh thế thôi, nhưng thật ra cảm xúc trong lòng lại ngổn ngang trăm bề. So với cuộc sống an ổn của thiếu niên thì cuộc đời hắn có quá nhiều thứ không chắc chắn, thứ không chắc chắn nhất chính là hắn có thể sống bao lâu, mỗi người khi kết hôn đều mong muốn cùng chung hoạn nạn, bạc đầu răng long, nhưng gả cho hắn lại đồng nghĩa với việc mỗi ngày  chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lo lắng hãi hùng, nói không chừng lúc vừa bước ra đường sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Theo lý thuyết, Louis là người chính trực, nếu có một ngày hắn muốn kết hôn, hắn sẽ thảo luận ngày kết hôn với vợ tương lai để đối phương cân nhắc lợi hại thật kĩ, nếu cân nhắc xong vẫn muốn kết hôn với hắn thì Louis mới làm những chuyện tiếp theo.

Nhìn kĩ đôi mắt Trì Chiếu, Louis không nói một câu, chỉ bình bình đạm đạm ừ một tiếng.

Hắn cũng cảm thấy bản thân ti tiện, nhưng nếu cho hắn cơ hội chọn lại, hắn vẫn sẽ không phản đối.

Không biết vì sao, hắn không muốn thiếu niên rời khỏi mình, kể cả khi gả cho mình phải làm quả phụ, thậm chí gặp nguy hiểm, hắn cũng không muốn buông tay. Hắn sẽ dùng toàn bộ lực lượng đảm bảo sự an toàn của thiếu niên, để cậu cả đời cơm áo không lo, trừ cái đó ra, hắn không thể bảo đảm gì hơn, chỉ có thể tận lực cố gắng.

Cách làm như vậy rất ích kỷ, thậm chí có thể nói là thiếu đạo đức, trước kia Louis cũng không thể ngờ mình là người có thể quyết định thế này, đến lúc thật sự làm rồi, hắn còn hơi buồn cười.

Cười khổ.

Đến cùng thì, thiếu niên trước mắt vẫn còn trẻ. Gặp nhau trong một kiếp nạn sinh tử, thấy được hình ảnh chiến tranh, thích thượng tướng anh dũng giết địch đến cứu viện là chuyện dễ dàng.

Một người mạnh mẽ luôn xông pha chốn hiểm nguy, Louis không tự nhìn thấy hình ảnh đó của bản thân, nhưng hắn có thể tưởng tượng, hắn cảm thấy, nếu trao đổi thân phận, hắn là Thiệu Trạch An tiểu thiếu gia được nuôi trong nhà kính, cho dù không thích làm quân nhân thì cũng sẽ rất dễ có hảo cảm rất lớn với quân nhân

Danh ngôn tộc Hoa Hạ có câu, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Ở thời đại văn minh phát triển càng ngày càng cao, thì nhất kiến chung tình vẫn còn, nhưng đã ít lại càng thêm ít, đại đa số người đều là lâu ngày sinh tình. Cũng không biết phần thích này của thiếu niên với hắn có thể duy trì được bao lâu, có bị thời gian bình đạm như nước làm tiêu biến sạch sẽ hay không.

Nhưng mà, không sao cả.

Louis hơi hơi cong môi, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trì Chiếu, bàn tay to theo sợi tóc mềm mại chậm rãi rơi xuống cổ Trì Chiếu, cảm giác ấm áp và thô ráp truyền đến, thế nhưng Trì Chiếu không có cảm giác bài xích mà ngược lại có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa an tâm cảm.

Thấy cậu ngoan ngoãn rũ đôi mắt, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa, ỷ lại rất nhiều, ý cười nơi đáy mắt Louis càng sâu thêm, hắn hơi nghiêng người, thấp giọng nói: “Tôi sẽ đối xử với em vô cùng vô cùng tốt.”

Cho đến khi em hoàn toàn yêu tôi.

Đến khi, em không bao giờ có thể rời khỏi tôi được.

Cuối cùng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chỉ thuộc về một mình tôi.
Bình Luận (0)
Comment