Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 45

Thời điểm Louis sửa soạn đi thì đã là nửa đêm, gần đây Trì Chiếu không đi học nên cũng không cần dậy sớm, cậu ngồi ở trên giường nhìn Louis xếp đồ đạc để đi.

Trước khi hắn đi, Trì Chiếu hỏi một câu, "Bao giờ anh về?”

“Nhanh thì hai ba ngày, chậm thì bảy tám ngày anh về.”

Nói xong, Louis ngồi xuống cạnh cậu “Nếu  chán thì em về nhà ở một thời gian, hoặc đến nhà bố mẹ anh.”

Trì Chiếu lắc đầu, cậu không muốn tới đó, chỉ muốn ở nhà mình, nhưng không ngờ Morris còn chưa ngủ, nghe thấy giọng lão, Trì Chiếu cố lắm mới không trợn trắng mắt, cậu ủ dột nói một câu, “Vậy em về nhà.”

Louis nhìn đôi mắt cậu, cúi người xuống hôn lấy cánh môi mềm mại ướt át của thiếu niên, lúc ngẩng đầu, trong mắt hắn nhiễm thêm tầng dục vọng mãnh liệt, nhắm mắt hai giây để bình ổn cảm xúc, hắn vẫn duy trì tư thế trán chạm trán với Trì Chiếu, giọng Louis hơi khàn, “Anh sẽ cửa hai cấp dưới bảo vệ em, ra ngoài nhớ dẫn bọn họ theo, không được giận lẫy, cũng không được đuổi bọn họ đi, biết chưa?”

Bình thường Trì Chiếu ngủ rất sớm, hôm nay thức lâu hơn ba tiếng nên giờ này đã sớm lờ đà lờ đờ, lúc nghe giọng nói trầm thấp và đầy cuốn hút của Louis, cậu không nhịn nổi nữa bèn vươn hai tay vòng lấy eo Louis, sau đó gật nhẹ đầu, thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong lòng hắn, “Biết rồi, anh cũng đi sớm về sớm.”

Louis thích nhất là nhìn bộ dáng ỷ lại của thiếu niên, hắn cong môi, cúi đầu hôn mái tóc đen tuyền của thiếu niên, sau đó nhét cậu vào trong chăn, “Ngủ ngon, anh sẽ về sớm.”

Cả người Trì Chiếu vùi trong ổ chăn, chỉ có mỗi cái đầu lộ ra ngoài, gương mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt cũng ướt dầm dề như vừa bị ai bắt nạt. Louis vuốt ve tai cậu, dừng một lát rồi tháo vòng cổ xuống, thấy hắn muốn đeo cơ giáp Raphael lên cổ mình, mày Trì Chiếu nhăn lại, cậu lập tức ngồi bật dậy, Louis ngăn lại ngay: “Nằm im đó.”

Hầu hết mọi chuyện Louis đều nhân nhượng Thiệu Trạch An, cậu muốn gì hắn cho cái đó, nhưng trong một vài chuyện nhất định thì Louis cũng là kẻ cố chấp, không cho phép Thiệu Trạch An nói nửa chữ không.

Nhiệt độ cơ thể Louis vẫn còn vương trên nhẫn cơ giáp, Trì Chiếu muốn nói lại thôi, nhưng nhớ tới cốt truyện cũ, hẳn Louis cũng từng có nhiệm vụ bên ngoài như thế này, khi đó hắn an toàn trở về, vậy thì lúc này chắc cũng không có vấn đề gì, cậu yên lặng ngậm miệng, Louis thấy cậu ngoan ngoãn rồi mới bắt đầu cười.

Đi ra cửa, phó quan đã chờ bên ngoài, bước lên xe không gian xong, Louis hỏi: “Edmund tới chưa.”

“Đã tới rồi, thiếu tướng Edmund dẫn người đi tìm, nhưng xin lỗi tôi nói thẳng, lần này chắc cũng trở về tay không.”

Mấy năm nay bệ hạ của họ đã bị Alorin tra tấn sắp phát điên, cứ chỗ nào truyền tin tức xuất hiện tung tích của Alorin là lại lập tức phái một đội ngũ đi tìm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không chịu buông tha bất kì khả năng nào. Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi nhận được tin tức, bệ hạ lập tức triệu tập Louis để hắn cử cấp dưới dưới trướng mình đi nghiệm chứng tin tức là thật hay giả.

Louis cũng biết điều này, nhưng hắn cũng không bày tỏ quan điểm, chỉ nhàn nhạt nói: “Dù kết quả thế nào thì cũng là nhiệm vụ bệ hạ giao phó, nhắc nhở cậu ấy hoàn thành. Tình trạng hiện tại của tinh cầu Blick thế nào, có đủ an toàn để hạ cánh không?"

Đây mới là nơi Louis thực sự đi, chỗ này với Tử Vong tinh hà một nam một bắc, Louis tới đây để mở hội nghị trọng yếu cùng vài vị quan chức cấp cao trong quân bộ, hội nghị diễn ra rất nhanh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sáng hôm sau hắn đã có thể về nhà.

Tuy nhiên, sau khi họp hội nghị xong thì hắn còn việc khác muốn làm.

Lúc phó quan trả lời thì xe không gian đã khởi động rồi, nhìn ảnh ngược vụt qua như bay ngoài cửa sổ, Louis rũ đôi mắt nhìn phong thư vàng kim trong lòng bàn tay.

Quân lệnh này là quân lệnh năm trước hoàng đế đưa hắn, yêu cầu hắn đi giải quyết vụ bạo động đột nhiên bùng nổ ở khu  ba, vụ bạo động đó đã sớm giải quyết xong,  bây giờ phong thư này chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.

Nhìn phong thư, Louis hơi hơi nhấp môi, hắn không muốn lừa người mình yêu, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, có một số việc hắn phải tự tìm thấy kết quả mới được.

Một giấc ngủ đến hừng đông, mỗi buổi sáng mấy tháng qua Trì Chiếu toàn tỉnh lại trong lòng Louis, hai lần đầu cậu rất xấu hổ sỉ vả mình, nhưng sau đó nghe được mật báo của hệ thống thì mới biết mình bị Louis giở trò.

Trì Chiếu định bắt quả tang hắn, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu chọn im lặng, Trì Chiếu vẫn ôm ý nghĩ lợn chết không sợ nước sôi, dù sao cũng không làm gì, chỉ ôm ngủ mà thôi, ôm thì cứ ôm, cũng không mất miếng thịt nào.

Hệ thống hoàn toàn mặc kệ Trì Chiếu, nó nghĩ có khi một thời gian nữa, Trì Chiếu sẽ nói tiếp với nó, đều như vậy rồi, không phải chỉ lên giường thôi à, lên thì lên, trước lạ sau quen, không cần để ý.

……

Sáng nay tỉnh lại không có người ôm, Trì Chiếu mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là căn phòng không một bóng người, cậu chậm rì rì ngồi dậy, thấy cả người đều không quen.

Thói quen đúng là thứ đáng sợ, Trì Chiếu yên lặng mắng.

Morris yêu cầu Trì Chiếu về nhà, bởi vì Louis không ở đây, ở mãi bên này cũng không trộm được thêm tình báo nào, vừa đúng lúc quay lại Thiệu gia tìm hiểu xem tình thế chủ tinh như thế nào. Đại pháp quan có thể coi như quan chức tối cao, chỉ nói bóng gió hỏi một câu là có thể lấy được rất nhiều tình báo giới chính trị, Trì Chiếu vốn chỉ định thăm nhà trong chốc lát rồi về, nhưng khi nhìn căn phòng vô cùng trống trải này, cậu lại yên lặng bò xuống giường dẫn theo hai bảo vệ Louis đã sắp xếp rồi về nhà mẹ.

Giờ đang là thời gian làm việc, ngoại trừ ông nội ở nhà thì những người khác đều đi làm hết cả, Trì Chiếu chán chường đi bộ nửa ngày, cuối cùng mới có người về nhà.

Trì Chiếu cho rằng người đầu tiên về nhà là Thiệu phu nhân, bởi công việc của bà là an nhàn nhất, bản thân làm sếp, thích về nhà lúc nào thì về lúc ấy. Nhận được thông báo từ người máy quản gia, chắc chắn bà sẽ bỏ việc về nhà gặp cậu ấm.

Đứng ở cửa nhìn xung quanh vài giây, Trì Chiếu sửng sốt.

Thiệu Trạch Lâm cởi mũ quân nhân, tiện tay cởi luôn khuy áo trên cùng, hắn gật đầu với em trai, “Về rồi à?”

Trì Chiếu chớp mắt nửa ngày vẫn không hiểu sao Thiệu Trạch Lâm về nhà giờ này, “…… Anh không ở cảng quân dụng?”

Nơi Thiệu Trạch Lâm làm việc cảng quân dụng, tuy gần nhà nhưng cũng không thể về, muốn về phải xin nghỉ, dĩ nhiên Trì Chiếu không nghĩ rằng vì Thiệu Trạch Lâm nhớ em trai cho nên mới xin nghỉ về nhìn một cái, cậu trừng lớn đôi mắt, “Xảy ra chuyện gì sao?”

Thiệu Trạch Lâm treo chiếc mũ màu đen ở cửa, sau đó thay dép lê đi vào, “Không, anh muốn nghỉ ngơi ít ngày nên xin phép quân bộ cho nghỉ thăm người thân.”

……

Nếu cậu nhớ không lầm, mỗi năm Thiệu Trạch Lâm chỉ có ba ngày nghỉ thôi mà?!

Thiệu Trạch Lâm đang trong thời kì tích góp quân công, trừ khi có chuyện rất quan trọng, nếu không sẽ không xin nghỉ, cả năm trước hắn không có kì nghỉ, ngày duy nhất nghỉ lại là nghỉ bệnh, do lần đó hắn chiến đấu với kẻ địch khác chủng tộc, suýt chút nữa mất mạng cho nên không thể không xin nghỉ một ngày để phẫu thuật.

Người như vậy mà cũng biết mệt? Hắn biết hai chữ mệt mỏi viết như thế nào sao??

Trì Chiếu rất khó hiểu, Thiệu Trạch Lâm lại làm như không phát hiện sự kinh ngạc trên mặt cậu, hắn tỉnh bơ đi tới bên cạnh Trì Chiếu, bảo quản gia người máy lấy cho mình ly nước ép hoa quả tươi, sau đó lại đi về phía phòng khách, tiện tay cầm máy tính bắt đầu lật xem giao diện tin tức hôm nay.

…… Y như nghỉ ngơi thật.

Vợ chồng Thiệu gia thấy con cả đột nhiên trở về cũng khiếp cả vía, nhưng sau đó bọn họ không thèm để nữa, hiếm lắm mới có cơ hội người một nhà đoàn tụ, Thiệu phu nhân lôi kéo hai người bọn họ, muốn cả nhà cùng đi tới một nơi phong cảnh đẹp đẽ nghỉ dưỡng ba ngày, nhưng thực đáng tiếc, đề nghị này không được bất cứ ai ủng hộ.

Ông nội không thích ra ngoài, dĩ nhiên không đi; Thiệu tiên sinh còn phải đi làm, ông không thể bạ cái là xin nghỉ giống thằng cả; Trì Chiếu càng không cần phải nói, cậu trở về để trộm tình báo, đương nhiên sẽ không ra ngoài nghỉ dưỡng; Thiệu Trạch Lâm là kẻ chọc tức người nhất, không nói lý do, cứ thế đáp hai chữ không đi, suýt  nữa làm Thiệu phu nhân tức chết.

Thiệu phu nhân ngồi giận dỗi một bên, Trì Chiếu làm theo Morris, dẫn dắt ông ba nhà mình từng bước, cứ thế hỏi rất nhiều về tình hình chính trị hiện giờ, cậu nghĩ sở dĩ Morris  muốn biết điều này có lẽ là để biết người biết ta, tiện thể xem xét xem chủ tinh bên này ai có thể mua chuộc được.

Chỉ cần không liên quan đến mạng người, Trì Chiếu sẽ không can thiệp quá nhiều.

Cậu cũng không thể luôn luôn cấp tình báo rác, bây giờ Morris chưa nghi ngờ, lão chỉ cho rằng mọi chuyện lúc trước đều là trùng hợp, nhưng nếu nhiều lần chắc chắn sẽ hoài nghi, kể cả khi lão điều tra xong phát hiện Trì Chiếu không nói sai thì cũng không biết lão có giận chó đánh mèo Trì Chiếu, trút giận lên cậu hay không.

Đã hỏi được rất nhiều điều, Trì Chiếu xoay người cầm lấy một cốc nước trên bàn, ngón tay mới vừa đụng tới quai cốc thì động tác cậu đột ngột dừng lại, Trì Chiếu yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Trạch Lâm đang nhìn chằm chằm mình.

Cả buổi chiều, không biết Thiệu Trạch Lâm đã nhìn cậu bao nhiêu lần rồi, vài lần trước Trì Chiếu không nói gì, bây giờ đã không chịu được, “Anh, anh nhìn em làm gì?”

Thiệu Trạch Lâm không hề xuất hiện biểu cảm chột dạ, hắn tự nhiên đổi tư thế, “Cuộc sống sau khi kết hôn thế nào?”

Nghe câu này, vợ chồng Thiệu gia cũng nhìn lại đây, Trì Chiếu bắt đầu thấy áp lực, cậu nói qua loa: “Khá tốt…… Louis đối xử với em khá tốt.”

Louis đối xử tốt với Trì Chiếu thì ai cũng biết, nhưng Thiệu phu nhân muốn hỏi ít chuyện riêng tư hơn, bà hơi hơi hé miệng, cuối cùng nghĩ lại thấy nên hỏi ngầm thì ổn hơn.

Ăn cơm chiều xong từng người trở về phòng, nửa tiếng sau Thiệu phu nhân đi từ trong phòng ra, định đi tâm sự với con trai vừa mới kết hôn không lâu, nhưng bà vừa mới đi tới nơi đã thấy thằng cả vào phòng thằng bé.

Thiệu phu nhân: “……”

Tâm sự cũng phải xếp hàng à.

Nói thật, nếu phải chọn tâm sự với một trong hai, Trì Chiếu sẽ chọn tâm sự với Thiệu phu nhân, bởi vì lừa bà dễ hơn nhiều.

……

Đối diện với đôi mắt vĩnh viễn không gợn sóng của Thiệu Trạch Lâm thì đừng nói là lừa dối, một lời Trì Chiếu còn không nghĩ ra được, có khi nói thật cũng lòi ra bí mật.

Thiệu Trạch Lâm ngồi đối diện nhìn em trai quy củ y như học sinh tiểu học “Bây giờ mới có thời gian hỏi, sau khi trở về từ Tử Vong tinh hà em đã gặp bác sĩ tâm lý chưa?”

Trì Chiếu chớp chớp mắt, “Vẫn chưa, nhưng tâm lý của em cũng không bị ảnh hưởng, có sợ nhưng chưa đến nỗi mắc bệnh tâm lý.”

“Có vài bệnh tâm lý ẩn rất kĩ, có khi em không biết, mọi người cũng không biết nên mới cần em hợp tác, sau đó bác sĩ mới có thể kiểm tra chính xác có vấn đề ở đâu.”

Trì Chiếu nhíu mày, “Nhưng em thật sự không sao cả.”

“Anh thấy em hay tới quân bộ,” Thiệu Trạch Lâm nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, ngừng một giây, hắn mới tiếp tục nói: “Đây chẳng phải là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn?”

Vừa rồi nghe hắn nói tới bác sĩ tâm lý, tim Trì Chiếu đập loạn xạ, bởi vì cậu thấy trong lời của Thiệu Trạch Lâm có ẩn ý, nghe đến đây Trì Chiếu mới nhẹ nhàng thở ra, hóa ra Thiệu Trạch Lâm không phát hiện gì, chỉ là hắn quan tâm tới vấn đề tâm lý của em trai.

Trì Chiếu thuận miệng trả lời: “Không phải, chẳng qua em ở nhà chán quá thôi.”

“Phải không?”

Trì Chiếu gật đầu thật mạnh, “Thật, anh không cần lo cho em, em lớn rồi, nếu có vấn đề sẽ lập tức tới gặp bác sĩ.”

Hai giây sau, Thiệu Trạch Lâm mới gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Thiệu Trạch Lâm đứng lên chuẩn bị ra ngoài, Trì Chiếu vì lễ phép cũng đứng lên theo tiễn hắn ra, đi tới cửa, Thiệu Trạch Lâm đột ngột quay đầu lại hỏi một câu, “West đi chấp hành nhiệm vụ ở đâu có nói cho em biết không.”

Trì Chiếu lắc đầu, “Không biết, anh ấy không nói, em chỉ biết là nhiệm vụ có liên quan tới phản quân Alorin.”

Lời này vừa nói ra Trì Chiếu đã hối hận, tuy rằng cậu cũng không biết vì sao mình hối hận, nhưng trong nháy mắt cảm xúc đó cứ lan ra, Trì Chiếu đang nghĩ ngợi nên không chú ý tới đáy mắt Thiệu Trạch Lâm chợt lóe lên ánh sáng lạnh.

Đến khi Trì Chiếu bình thường lại, hắn đã sớm khôi phục bộ dáng bình tĩnh vô hại, “Ừ,  nghỉ ngơi đi, anh đi đây.”

Trì Chiếu ngoan ngoãn đứng tại chỗ, “Gặp anh sau.”

Nhìn theo bóng Thiệu Trạch Lâm rời khỏi, Trì Chiếu nói thầm trong lòng nửa ngày, cậu hỏi hệ thống: “Xem ra lần này diễn….rất thành công nhỉ?”

【 đúng vậy, rất thành công, tất cả mọi người đều bị lừa, sao vậy? 】

Trì Chiếu không biết nói sao, cậu nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng càng nghĩ đầu càng loạn.

“Thôi, không sao, chắc suy nghĩ nhiều.”

Bên kia Thiệu Trạch Lâm vừa mới đi khỏi phòng Trì Chiếu, hắn nhìn mặt đất chừng một phút đồng hồ, sau đó đi vòng qua phòng cha mẹ.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Thiệu phu nhân vừa mở cửa ra thì thấy thằng cả mang khuôn mặt lạnh như tiền đi vào, không nói hai lời đóng cửa lại, bà Thiệu không hiểu kiểu gì, ông Thiệu cũng nhìn về phía này.

Sắp xếp ngôn từ vài giây, Thiệu Trạch Lâm nâng mắt, “Ba mẹ, Tiểu An đã xảy ra chuyện.”

Tác giả có lời muốn nói: Trì Chiếu: Mình cảm thấy mình diễn khá tốt.

Louis & toàn bộ người Thiệu gia: Đúng đúng đúng 【 trong lòng hiểu rõ mà không nói ra điên cuồng gật đầu 】
Bình Luận (0)
Comment