Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 67

Trời đã về khuya, Trì Chiếu yên lòng rồi thì cũng mau chóng ngủ mất, hệ thống lẳng lặng gọi một tiếng trong đầu Trì Chiếu, đến khi sóng điện não cho thấy cậu đã ngủ say, hệ thống mới hít sâu một hơi lén lút tới báo cáo tình hình với chủ hệ thống. 

Đi men theo đường số liệu, chỉ một lát sau hệ thống đã xuất hiện trong một căn phòng sáng ngời ấm áp, hiện vật chứa nó là một chiếc máy tính cầm tay 10 inch, một người đàn ông gương mặt hiền hoà thấy màn hình sáng lên bèn đặt đồ trong tay xuống, cầm máy tính lên hỏi: “Cậu ta tin không?”

Tiếng hệ thống vang lên qua máy tính, âm thanh âm đó không giống âm thanh Trì Chiếu hay nghe, giọng hệ thống lúc này giống giọng thiếu niên chưa trưởng thành, âm thanh ngây ngô mà e dè, còn ẩn ẩn chút kính trọng đối với người mà mình quý mến nhất, “Tin chứ! Tui nói có sách mách có chứng, cậu ấy kiểu gì cũng tin.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười, nét mặt hoà nhã, “Vậy thì tốt. Vất vả cho em rồi.”

Hệ thống thẹn thùng, “Đây là điều tui nên làm…… Nhưng mà vì sao phải lừa cậu ấy, nói thật với Trì Chiếu, cậu ấy sẽ vui hơn.”

Việc giá trị thành công có liên quan đến mức độ khổ sở của nam chính là giả, do hệ thống và hệ thống phối hợp bịa đặt ra. Đúng thật là chủ hệ thống bên này sửa quy tắc mới vì Trì Chiếu, nhưng quy tắc mới thật sự là bỏ chế độ giá trị thành công, nhiệm vụ của Trì Chiếu từ nay về sau là nỗ lực đóng vai theo cốt truyện, nếu không thể đi đúng hướng cốt truyện thì có thể đổi phương thức khác, chỉ cần khiến nam chính trải nghiệm cuộc sống khổ trước sướng sau là được. 

Với nhiệm vụ mới, cậu không cần cố tình theo đuổi giá trị thành công, bởi tính đặc trưng của một số việc, bây giờ theo đuổi cốt truyện đã không còn là mục tiêu duy nhất.

Người đàn ông ôn hòa lễ độ vừa nãy chính là chủ hệ thống, sử dụng cơ thể người máy mô phỏng, loại cơ thể tương đương cơ thể người này mỗi bộ phận chỉ có một, vì là duy nhất nên không lo bị giả mạo. Có cơ thể này là có cơ hội sống và đạt được danh vọng cũng như địa vị trong xã hội con người, đây là mục tiêu to lớn nhất của hệ thống, nó cũng muốn dùng phần thưởng đổi cơ thể như vậy để hưởng thụ niềm vui đóng giả con người.

Chủ hệ thống lắc đầu, “Không thể tiết lộ cho cậu ta biết, đây là bí mật. Một khi bị lộ sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối, hiểu không?”

Thấy máy tính trong tay lóe lên luồng sáng xanh tức là đồng ý, chủ hệ thống cười cười, “Không nên quá áp lực, đây không phải lừa đảo, chỉ là bất đắc dĩ phải giấu giếm, trong bản quy định công việc cũng đã chỉ rõ, không thể để lộ tình huống hai bên với ký chủ, đây là quy định, đã là quy định thì phải tuân thủ, đúng không?”

Hệ thống ngoan ngoãn lên tiếng, Trì Chiếu ngủ ít nhất bảy tám tiếng đồng hồ một ngày, nó còn rất nhiều thời giờ nói chuyện với chủ hệ thống nên cũng không vội vã trở về, “Sao tự dưng lại sửa quy tắc? Có chuyện gì vậy?”

Trì Chiếu đợi hệ thống hơn hai tiếng mới thấy nó mò mặt về, cậu cho rằng nó về quá muộn nhưng đúng ra hệ thống không rề rà chút nào, nghe chủ hệ thống phân công nhiệm vụ xong là nó về ngay.

Thời gian bên trong với bên ngoài chênh lệch 50:1, Trì Chiếu đợi hơn hai tiếng, nhưng ở chỗ hệ thống thì nó mới đi có hai phút. 

Chủ hệ thống thở dài, “Cũng không có gì, tôi vừa xem thử trạng thái tâm trạng của Trì Chiếu, nếu cứ mãi thất bại có lẽ cậu ta sẽ bi quan, gây ra điều bất lợi với quá trình hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên mới đưa ra cách giải quyết này để cậu ta yên tâm.”

Bên hợp tác số 6 từ trước đến nay vẫn luôn là cục xương cứng không ai gặm được, họ lại còn không thể động vào, không thể sử dụng biện pháp cưỡng chế. Số 6 là thứ khiến chủ hệ thống đau đầu nhất, nay Trì Chiếu tới, mọi vấn đề đều đã được giải quyết dễ dàng.

Số 6 bài xích tất cả mọi người tiếp cận, chỉ không bài xích mỗi Trì Chiếu, chủ hệ thống cũng thấy rất ngạc nhiên.

Ban đầu chỉ tưởng cuối cùng số 6 cũng nghĩ thông rồi, nhưng ai biết đâu được, đưa ký chủ khác vào vẫn bị 6 bài xích như trước, thậm chí còn bài xích nặng hơn, trước đây quá lắm thì cũng chỉ đánh người ta một trận rồi ném đi, bây giờ thì hay rồi, giết thẳng tay. 

Vừa nghĩ đến chủ hệ thống đã thấy kho logic bắt đầu hỗn loạn, hiện tại Trì Chiếu đang ở thế giới này, lúc tổng kết và sửa đổi ở thế giới trước, hắn tạm thời ngưng đọng ý thức và cảm giác của Trì Chiếu để cậu chìm vào giấc ngủ say rồi phái một ký chủ hàng đầu đi tiếp cận thử.

Người ta là ký chủ hàng đầu đấy! Đi cái nào thành công cái đó, người ta sống lại rồi nhưng vẫn bị chủ hệ thống dùng số tiền lớn mời về làm ký chủ dài hạn, người đó vừa đi tới trước mặt Kỳ Dục Dương được vài phút, chưa kịp nói câu nào mà đêm đó đã bị Kỳ Dục Dương giết.

Nguyên nhân là, Kỳ Dục Dương thà chịu đựng cơn đau đầu còn hơn dựa dẫm vào người xa lạ, sau khi hắn nhận ra tác dụng diệu kì của người này, nghĩ ngợi cả buổi trưa rồi cuối cùng đi tới chỗ ký chủ hàng đầu kia ở, vặn gãy cổ người ta.

Trước khi đi, Kỳ Dục Dương nhìn thi thể vặn vẹo trên mặt đất đầy bằng ánh nhìn đầy ghê tởm, tựa như đang cảm thấy bẩn tay vậy.

……

Đcm nó quá đáng sợ!

Số liệu giữa chủ hệ thống gắn liền với hệ thống, không gian chứa cũng liên quan đến nhau, chủ hệ thống nhìn thấy hình ảnh tự động thông qua hệ thống, bởi vậy anh ta hoàn toàn không thể tin Kỳ Dục Dương thẳng tay giết người này và hai người ở thế giới trước lại là cùng một người. 

Đã xác định số 6 chỉ chấp nhận cho phép Trì Chiếu bước vào thế giới riêng, không còn cách nào khác, chủ hệ thống chỉ có thể đặc cách sửa lại quy tắc cho Trì Chiếu, làm gì cũng được, miễn thu phục được ông thần số 6 này là được, mau chóng kết thúc hợp đồng hợp tác với số 6 này anh ta mới có được mấy ngày yên ổn.

Những lời này chủ hệ thống không nói cho hệ thống nghe, anh ta sợ sau khi hệ thống trở về sẽ có thành kiến với Kỳ Dục Dương, tiếp đến là ảnh hưởng Trì Chiếu.

Hệ thống hoàn toàn không biết nội tâm đau đớn của chủ hệ thống lúc này, nó hỏi: “Nếu đã hủy chế độ giá trị thành công thì tại sao phải tiếp tục tặng giá trị thành công cho Trì Chiếu?”

Lừa những người khác có lẽ không dễ dàng, nhưng lừa Trì Chiếu thì đơn giản vô cùng, nhặt bừa một lý do Trì Chiếu đã tin ngay, vốn không phải mất công đưa giá trị thành công đến tài khoản của cậu.

Với hệ thống như chúng nó mà nói, giá trị thành công cũng quý như vàng ở xã hội loài người vậy. 

Vàng là gì? Là thứ có giá! Bất kể thứ gì cũng có thể bị giảm giá trị, chỉ mỗi vàng là không!

Cho nên hệ thống không hiểu vì sao chủ hệ thống lại làm thế. 

“Thứ nhất, con người là loài sinh vật tham lam, cơ chế khen thưởng sẽ khiến họ càng ra sức làm việc” ngừng một chút, chủ hệ thống chậm rãi mỉm cười, nụ cười vô cùng hiền hậu “Thứ hai, tích điểm của hệ thống là giá trị thành công của ký chủ, tặng Trì Chiếu giá trị thành công, cậu ta không dùng được bao lâu, em lại có thể dùng ké.”

Sau ba giây lặng ngắt như tờ.

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao chủ hệ thống đá đì tui yêu anh!!!”

……

Hệ thống nói chuyện với chủ hệ thống khoảng bảy phút, lúc nó trở về Trì Chiếu cũng đã tỉnh, đang luyện thể hiện cảm xúc trước gương. 

Khuôn mặt Tiết Thanh đúng là lắm chỗ tốt, ví dụ như lúc này, không cần thể hiện cảm xúc phong phú, chỉ cần cậu hơi rũ khóe miệng đã có thể đuổi khối người muốn tiếp cận. 

Trông cũng hung ác phết.

Trì Chiếu không biết hệ thống chạy đi cả đêm, cậu đang suy nghĩ nên thực hiện kế hoạch như thế nào. 

Tuy Trì Chiếu nói với hệ thống rằng hôm sau cậu sẽ nói thẳng, nhưng lúc thực sự làm mới thấy khó. 

Vì thế, lòng và lòng vòng mãi Trì Chiếu mới dẫn Kỳ Dục Dương tới một quán cà phê nhỏ tương đối kín đáo. Kỳ Dục Dương đi có một chút đã tới nơi, xung quanh là khu dân cư, bên trái là trường học, bên phải là chợ bán thức ăn, trừ người ở đây thì không ai tới uống cà phê cả.

Kỳ Dục Dương không biết Trì Chiếu sao lại biết chỗ này, sau khi bước vào, hắn nhìn một lượt toàn cảnh quán cà phê. Rất bình thường, ấm áp, lại đủ yên tĩnh, bất ngờ nhất là nơi này còn có phòng riêng. 

Phòng riêng này là phòng mini trang trí theo phong cách Nhật, không có cửa, chỉ có một tấm mành vải thô, Kỳ Dục Dương đi trước, hắn muốn vào phòng thứ hai nhưng Trì Chiếu kéo hắn vào phòng bốn. 

Bên cạnh phòng bốn là phòng vệ sinh, Kỳ Dục Dương không muốn vào, nhưng thấy Trì Chiếu cứ khăng khăng vào thì cũng 

đành vào theo. 

Ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, Kỳ 

Dục Dương vừa định nói gì đó, lại chợt thấy Tiết Thanh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn mình, “Uống nước trước đi.”

Chắc chắn không phải Tiết Thanh gọi đồ rồi, Kỳ Dục Dương ra ngoài gọi hai ly nước. Lúc quay lại tay hắn bưng một chiếc khay. 

Trên khay có một ly cafe đen, một ly nước chanh.

Trì Chiếu: “……”

Trì Chiếu rất muốn nói với Kỳ Dục Dương rằng, tôi không phải trẻ con, đừng cho tôi uống thứ trẻ con hay uống này, nhưng mà cậu này quá dài, hơn nữa còn xen thêm chút cảm giác oán trách, Tiết Thanh không phải người ưa oán trách. Vì thế, nghẹn họng một lát, Trì Chiếu vẫn không nói gì mà im lặng hút nước chanh.

Kỳ Dục Dương thấy vậy mới nở nụ cười mang ý vui vẻ vì tâm tư nhỏ đã được thoả mãn.

Trì Chiếu thấy hắn cười mới chậm rãi rũ mắt.

Vốn hẹn nói chuyện với Kỳ Dục Dương, nhưng đã gần mười lăm phút mà Trì Chiếu vẫn không nói một chữ, Kỳ Dục Dương cũng đang thắc mắc, Trì Chiếu bực bội, “Bình thường 5 rưỡi anh ta đã ở đây rồi, hôm nay đã gần 6 giờ, sao còn chưa tới?”

Quán cà phê này là quán quen Trình Nhiên hay ghé để giết thời gian, sau khi tan ca hắn sẽ tới đây vừa uống nước vừa ngồi phòng riêng xem tư liệu về bệnh nhân. 

Hệ thống cũng không rõ lắm, nó chỉ có thể suy đoán.

【 chắc hôm nay có việc, tan ca muộn? 】

Trì Chiếu hơi xoắn xuýt, sao lại có việc đúng lúc này, nếu anh ta không tới thì mình cũng không có cách nào mở miệng, bởi cậu không chỉ nói cho Kỳ Dục Dương nghe.

【 tới tới tới! Vào rồi! Anh ta đang đứng chào hỏi bà chủ! Ngồi rồi!! 】

Trì Chiếu: “……”

Không cần hệ thống nói Trì Chiếu cũng nghe thấy tiếng có người vào phòng bên, cậu xoa xoa ly nước chanh, sau đó ngồi thẳng lên, “Hôm nay hẹn cậu đến đây vì muốn nói một số chuyện.”

Kỳ Dục Dương gật gật đầu, hắn vốn cao, chân dài, ngồi xếp bằng ở căn phòng nhỏ này rõ ràng không thoải mái, hai cái đùi tội nghiệp ép vào nhau. Nghe câu Trì Chiếu nói, hắn hơi hơi cựa quậy, tuy nhiên vẫn giữ nguyên bộ dáng nghe theo, không hề có ý không vừa lòng với chỗ đang ngồi mà ngược lại khóe miệng còn đượm ý cười nhìn Trì Chiếu.

……

Mẹ nhà nó, thế này thì làm sao cậu mở miệng nổi. 

Cảm tưởng như thần chết đang chăm chú nhìn, Trì Chiếu rùng mình, thoáng chốc đã tìm lại sự dũng cảm và lý trí “Tôi thấy không thể tiếp tục thế này mãi được.”

Nụ cười nơi khoé miệng Kỳ Dục Dương cứng đờ, “Cái gì?”

Đã nói được câu đầu, câu sau dễ nói hơn rất nhiều, Trì Chiếu lẳng lặng nhìn Kỳ Dục Dương, lời nói ra không hề run rẩy, giọng nói bình tĩnh, không hề ngập ngừng. Như thể đã tập rất nhiều ngày vậy. 

Các phòng không có cách âm, Trình Nhiên vừa mở bệnh án đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, hắn ngẩn ra rồi khẽ nghiêng đầu.

“Kỳ Dục Dương, rất xin lỗi, tôi không thích cậu.”

Nhìn sắc mặt thoắt trắng bệch vài phần của Kỳ Dục Dương, Trì Chiếu tiếp tục nói: “Tôi không thể đáp lại sự chờ đợi và tình cảm của cậu, nên nếu cứ tiếp tục thế này là không đúng, tôi đang tìm phòng trọ, mấy ngày nữa sẽ dọn đi, hy vọng sau khi tôi đi cậu sẽ bình tĩnh lại.”

Bình tĩnh?

Chẳng lẽ em thấy tình cảm của tôi là loại tình cảm dễ xúc động của trẻ con ư?

Hai tay Kỳ Dục Dương nắm chặt, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Trì Chiếu hòng tìm kiếm một chút cảm xúc khác, nhưng cuối cùng vẫn bất lực. Nửa ngày sau mới nghẹn giọng mở miệng, “…… Nếu tôi không bình tĩnh được thì sao?”

Trì Chiếu im lặng một lát, trả lời, “Vậy cũng không liên quan đến tôi.”

“Không liên quan đến em?”

Kỳ Dục Dương sát lại, hai tay hắn chống lên bàn gỗ nhỏ giữa hai người, bởi lực chống rất mạnh nên chiếc bàn nhỏ xê dịch, ly cà phê rơi xuống chiếu tatami, âm thanh ục ục vang lên mãi đến tận khi chiếc ly đụng vào vách tường mới thôi.

“Em dựa vào cái gì mà nói không liên quan đến em, người tôi thích là em, người tôi vẫn luôn nhung nhớ là em, người tôi không thể tách rời cũng là em, thế nào là không liên quan?”

Tiết Thanh khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng về việc Kỳ Dục Dương đột nhiên kích động, cơ thể Kỳ Dục Dương cứng đờ, vài giây sau, hắn lại suy sụp ngồi về chỗ cũ, lại thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng nhượng bộ, “Không nói chuyện này nữa. Nhưng cũng không cần dọn đi, nếu làm phiền em, tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt em, vậy được chưa?”

Mày Tiết Thanh càng cau lại, “Không được, Kỳ Dục Dương, cậu không phát hiện bản thân mình có vấn đề sao?”

Những lời này vừa nói, cả cơ thể Kỳ Dục Dương đều cứng đờ, ánh mắt ngẩn ngơ.

Đã lâu rồi nhưng hắn chưa từng tiết lộ bệnh tình của mình với Tiết Thanh, ban đầu không nói là vì phòng người có tâm địa xấu, nhưng sau không nói là vì sợ Tiết Thanh bởi vậy mà rời xa hắn.

Nhưng hiện tại, Tiết Thanh đã phát hiện, người nọ phát hiện khi nào?

Kỳ Dục Dương hơi hơi hé miệng, muốn biện hộ cho bản thân, “Tôi……”

Trì Chiếu lại dứt khoát ngắt lời hắn.

“Có lẽ cậu nghĩ tình cảm của bản thân với tôi là thích, nhưng tôi lại không thấy như vậy. Thái độ của cậu với tôi chỉ là bệnh cố chấp và dựa dẫm, cậu muốn ở bên tôi, tôi vừa đi thì tâm trạng của cậu đã không ổn, thậm chí còn có dấu hiệu phát cuồng, ngay cả ngủ cũng không an ổn,” Trì Chiếu tinh tế liệt kê bệnh tình của Kỳ Dục Dương, lúc nói đến đây, cậu còn hơi tăng âm lượng “Điều này không bình thường, rất không bình thường, chẳng lẽ chính cậu không biết sao?”

Máu trên mặt Kỳ Dục Dương khi nghe lời Trì Chiếu nói từ từ rút đi, ba chữ không bình thường này thật sự là quá làm người ta đau đớn. Nếu là người bình thường thì nghe xong sẽ cười cho qua chuyện, nhưng người bị bệnh thật nghe thì lại là lời xúc phạm chói tai nhất. 

Bởi vì đó chính là sự thật, khuyết tật không thể chối bỏ được.

Kỳ Dục Dương buông lỏng nắm tay, hai người đối diện, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cười nhẹ, nụ cười này hiền hoà điềm đạm, là một nụ cười rất bình thường.

Nhưng nụ cười xuất hiện dưới tình huống giương cung bạt kiếm này lại quá không bình thường.

Tim Trì Chiếu co rút, cậu thấy Kỳ Dục Dương hiện tại còn nguy hiểm hơn vừa nãy.

Người đang sợ hãi sẽ làm ra một số hành vi theo bản năng, ví dụ như Trì Chiếu bây giờ, sống lưng thẳng tắp, tay phải vô ý thức hướng về bên cạnh, mà bên tay phải cậu hiện giờ là phòng cách vách. 

Cậu ấy đề phòng mình, sợ mình sẽ làm tổn thương cậu ấy. 

Tầm mắt Kỳ Dục Dương dừng lại ở tay phải cậu, hắn từ từ nâng mắt, ánh mắt đó lọt thỏm vào đáy mắt Trì Chiếu.

“Tiết Thanh, em thấy tôi là tên điên sao?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Trì Chiếu: Tôi thấy…… Đây là một câu hỏi gây chết người.

Nói thêm một chút, không sai, chính là ký chủ hàng đầu số khổ kia. 

Trải qua chuyện này, ký chủ kia chịu kích thích tinh thần rất nghiêm trọng, không bao lâu sau thì rời khỏi ban sắm vai tra thụ, chuyển đến ban đến pháo hôi khởi nghĩa rồi…...
Bình Luận (0)
Comment