‘Sau này anh mới biết, trong tiếng Trung có một câu thành ngữ, gọi là nhất kiến chung tình.’Đông Dương yêu dấu,
Khi anh đang cầm bút ngồi đây, thì hiện giờ em đang ngồi trên chuyến bay tới London, mà anh sau khi viết xong sẽ lái xe tới sân bay Heathrow đón em. Đương nhiên, anh còn mang theo một bó hồng nữa.
Anh biết, nhất định là em không thích anh làm như vậy, bởi vì thực chất bên trong em là một chàng trai rất dễ xấu hổ. Em thích yên tĩnh, thích ở một mình. So với con đường sầm uất người đến người đi, em sẽ nghiêng về khoảng thời gian chỉ có hai chúng ta ở trong một căn phòng nhỏ.
Anh biết rõ những điều này, nhưng anh vẫn muốn ôm một bó hồng đến cửa chờ em ra, sau đó sẽ hôn lên khuôn mặt em trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Sở dĩ anh dám làm vậy, bởi vì anh chắc chắn rằng em cũng sẽ không vì thế mà tức giận. Hay là nói, anh có chút
‘được nuông chiều mà sinh hư’ rồi. Không biết câu thành ngữ này anh dùng có thích hợp hay không, nhưng anh cảm thấy em sẽ hiểu được. Như em đã nói trước đây, trong nhà có một người học giỏi toán là đủ rồi. Cũng như thế, trong nhà có một người hiểu tiếng Trung là đủ rồi. Nhưng anh vẫn muốn vì em mà nghiên cứu học tập loại ngôn ngữ cổ xưa xinh đẹp này.
Đông Dương à, một năm vừa qua, anh đã rất nhớ em. Có những lúc anh không hề tự tin như vẻ bề ngoài, bởi vì trong mơ, là bóng lưng quyết đoán đoạn tuyệt đang đi xa dần của em. Sau đó anh sẽ bật dậy, nhìn xung quanh và nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chắc chắn rằng bản thân vẫn đang ở thôn làng nhỏ vĩ độ thấp. Không khí bên ngoài vẫn nóng nực như thế, mà em vẫn còn thuộc về anh.
Anh nhớ tối thứ Sáu tuần trước, anh đã không nhịn được nỗi buồn khổ trong lòng mà nói hết phiền não của mình ra với em. Anh cho rằng em sẽ cười nhạo anh, hoặc là hời hợt bỏ qua nó. Bởi vì những thứ này trong mắt em hoàn toàn không thực tế, vì rõ ràng chúng ta yêu nhau, cho dù đang cách một đường dây điện.
Nhưng em không làm vậy, em chỉ nhìn khuôn mặt tôi một cách chăm chú qua màn hình, sau đó yên lặng đặt xuống công việc trong tay, đến gần webcam, nói từng chữ từng câu hết sức chân thành với anh: Không đâu Alan, chúng ta sẽ không tách ra, bởi vì em rất yêu anh. Tất cả những gì em làm bây giờ, cũng là vì muốn lại gần anh hơn một chút. Em thậm chí còn cẩn thận dè dặt hỏi anh rằng có phải gần đây gặp phải chuyện gì phiền lòng hay không, có phải lần trước bỏ lỡ cuộc gọi của anh nên mới khiến anh suy nghĩ nhiều.
Thật ra không phải vậy đâu, chỉ là anh nhớ em quá nhiều mà thôi.
Em đã dạy anh rất nhiều điều, cũng dành cho anh rất nhiều thứ. Tình yêu mà anh cầu xin với Chúa, cuối cùng đã được đáp lại rồi. Cái đêm tốt nghiệp đại học năm ấy, anh đã uống rất nhiều rượu, lại theo men say ấy lảo đảo đi tới bên ngoài Giáo đường Westminster. Nghe tiếng hợp xướng từ bên trong truyền ra, anh đã thầm cầu nguyện với trời cao, hy vọng sau này, một ngày nào đó, anh có thể có được một phần tình yêu độc nhất, trân quý chỉ thuộc về mình. Tiếp đó, anh thu dọn hành lý, đi tới phương trời lạ cách xa ngàn dặm, đi cảm thụ bầu không khí khác lạ của thể giới thứ ba, gặp rất nhiều những đứa trẻ đáng yêu hiền lành. Sau rồi, anh gặp được em.
Giây phút nhìn thấy em ở sân bay, anh đã bị em hấp dẫn rất sâu rồi. Trước đó, anh đã gặp rất nhiều người. Xinh đẹp, đáng yêu, đẹp trai, tuấn tú, nhưng không một ai có thể giống như em, chỉ mặc một chiếc sơ mi nhàu nhĩ cũng có thể bắt chặt lấy ánh nhìn của anh. Sau này anh mới biết, trong tiếng Trung có một câu thành ngữ, gọi là nhất kiến chung tình.
Cho tới bây giờ anh không muốn thừa nhận mình là người nông cạn chút nào, nông cạn đến nỗi chỉ với vẻ bề ngoài của một người mà sinh ra tình cảm đặc biệt với người ấy. Nhưng sau khi chúng ta dần hiểu nhau hơn, anh lại cảm thấy vui mừng quá đỗi. Thật may, em là một chàng sinh viên Trung Quốc vừa đẹp vừa hấp dẫn; thật may, anh là một chàng thanh niên tha hương vừa nông cạn lại cứng đầu. Cho nên, anh gặp em, anh thích em và anh yêu em.
Anh biết, tình yêu chân chính không thể chỉ dựa vào vẻ bên ngoài để duy trì. Mà sự yêu thích của anh với em, không chỉ dừng lại ở đó. Anh thích khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú của em; thích em tựa vào bên giường kể câu chuyện với anh lúc đó; cũng thích dáng vẻ em tắm xong dùng khăn bông lau khô tóc.
Anh thích tất cả về em.
Điều mà anh thích nhất, chính là sự kiên trì và cố chấp của em. Anh có đầy đủ lòng tin về tình cảm của chúng ta, nhưng chỉ có mình anh giữ trạng thái này là không đủ. Anh thấy được, em cũng ôm tâm trạng đối mặt với tất cả những gì sẽ đến với chúng ta. Cho dù thế nào, anh cũng vô cùng cảm kích em đã sẵn lòng lựa chọn cuộc sống học tập ở quê hương của anh, sẵn lòng cố gắng vì tương lai của chúng ta.
Thời gian trôi qua nhanh quá. Anh chuẩn bị đặt bút trong tay xuống, rồi tới tiệm hoa lấy bó hồng đã đặt trước, sau đó tới sân bay đón em. Anh sẽ cố gắng tiếp tục học tiếng Trung, cũng sẽ chân thành với tình cảm của chúng ta. Cho dù là hiện tại hay tương lai, anh sẽ dùng hành động để chứng minh lời hứa của mình.
Gặp lại sau, Đông Dương, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em.
Nhớ em, Alan.
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Anh bạn Alan nhìn thì có vẻ rất dũng cảm và thẳng thắn, thực ra còn có chút tâm tư thiếu nữ nữa, ví như thích viết thư tình sến sẩm cho bạn trai này. Chuyện này anh chàng cứ bắt tui phải giấu, nhưng tui không những không giấu mà còn công khai thư tình anh chàng viết cho Dương nhi đây.