Lần đầu tiên tôi nghi ngờ Tiêu Kỳ có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, cũng là trong một lần yến tiệc của hậu cung.
Hôm đó là sinh thần của Cao quý phi.
Cả hậu cung đều tặng lễ vật phong phú, đến cả thái hậu cũng tặng một đôi ngọc như ý giá trị không nhỏ.
Tất nhiên Tiêu Kỳ cũng đến.
Vốn dĩ tôi cực kì cao hứng muốn nghe lời cay độc của hắn, kết quả đêm nay tiếng đàn sáo thật sự quá lớn, tôi lại ngồi xa hắn, vậy mà không thể nghe rõ gì hết.
Sau đó tôi liền thấy buồn chán.
Lúc buồn chán tôi thích đếm người.
- -- 1 phi tử, 2 phi tử, 3 phi tử... 99 phi tử...
"Câm miệng!"
Tiêu Kỳ đột nhiên quát to một tiếng.
- -- Cả Phù Dung Cung lặng ngắt như tờ.
Tôi cũng bị doạ đến đầu óc trống rỗng.
Đôi mắt đen sì của Tiêu Kỳ tuần tra qua hiện trường một lần, sau đó nói:
"Không có gì, tiếp tục."
Tôi thở hổn hển:
[Doạ chết ta rồi cẩu hoàng đế.]1
Liền thấy ánh mắt sáng như ngọn đuốc của hắn liếc qua.
[HẾT CHƯƠNG 2]