Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu

Chương 16

Tất nhiên Thanh Tranh biết, anh không hề gảy đàn. Đạo cụ đàn trên sân khấu không có dây, diễn viên chỉ cần làm bộ. Lần này, vì phối hơp với cảnh thực, đạo diễn Hứa kiên quyết dùng đàn thật, Tô Phách chỉ cần làm ra tư thế, kiểm soát âm đàn. Tiếng đàn nhỏ, khu vực khán giả căn bản không nghe thấy, cuối cùng còn cần nhân viên làm việc nắm chuẩn thời gian từ loa phóng thanh phát lên để phối âm.

Tầm mắt Thanh Tranh dõi theo anh đứng dậy, tản bộ bước về phía trước, thì thấy Đồng An Chi đóng vai Trần Diệu Thường lên sân khấu, thanh xuân tươi đẹp, như có như không cất giấu tâm tư u sầu nhỏ bé.

Hai người gặp gỡ nhau trên cầu, bóng ngược song song chiếu lên mặt hồ, hơi nước mát rượi, khiến cho một màn dưới nước nhìn thấy càng thêm xanh biếc hơn thực tại.

Giờ phút này trong vườn, ngô đồng phất phơ thầm thì, thanh phong tung bay, nhờ tán cây che chắn một nửa ánh mặt trời rọi xuống mặt hồ sóng nước nhấp nhô. Bên cầu hoa cỏ sum xuê tươi tốt, nơi xa tường trắng bóng trúc lắc lư, cùng với giọng ca của Trần Diệu Thường "Phấn tường hoa ảnh tự trùng trùng*" trùng khớp hoàn mỹ.

(*Tường trắng bóng hoa trùng trùng điệp điệp.)

Đội nhạc được sắp xếp ở hiên che mưa và hành lang gấp khúc giáp với bên ngoài đối diện hồ nước, bởi voan màn thấp thoáng, tiếng sáo kỳ ảo dán lên mặt nước truyền tới, thể hiện rõ giọng Thủy Ma* uyển chuyển du dương trầm bổng, ôn nhu xinh đẹp mà cổ xưa.

(*Giọng Thủy Ma: chỉ giọng Côn Sơn, giọng Côn Sơn có tiết tấu nhịp nhàng thoải mái, giọng ca uyển chuyển tinh tế.)

Cảnh vật hoàn toàn như thật, không có ống kính dẫn dắt, diễn viên ở đâu, ánh mắt người xem tập trung chổ nào, di chuyển thay đổi cảnh.

Thanh Tranh đứng đó, chỉ cảm thấy trước mắt vạt áo nhè nhẹ bay, trâm cài xinh đẹp, kèm theo từng bước chân tinh tế nhẹ nhàng của diễn viên đi đi lại lại, giọng ca ngâm nga truyền vào tai, phảng phất trong không khí ngập tràn hơi thở mập mờ ái muội, giờ khắc này, cô lại mơ hồ không rõ nhìn tới mức say mê.

Thẳng cho tới lúc đạo diễn Hứa gọi cô, cô mới hồi hồn trở lại.

Đối với kết quả này, có thể nói đạo diễn Hứa vô cùng hài lòng, đợi Tô Phách từ trong đình bước ra, ông liền vỗ vỗ vai anh: "Rất tốt, chẳng trách hai vị nghệ sĩ lão làng kia trong đoàn kịch bọn cậu từng nói, tương lai của cậu nhất định đạt được thành tựu xuất sắc."

Thanh Tranh đã bước tới bên cạnh đạo diễn Hứa, mọi người đều nhìn về hướng cô.

"Thật ngại quá, tôi tới muộn." Cô có chút ngượng ngùng. Tầm mắt cô đúng lúc giao với Tô Phách, nhưng rất nhanh cô đã dời đi, song cô nhìn rất rõ từng hạt mồ hôi trên trán anh, bị ánh nắng chiếu tới mức lấp lấp lánh lánh.

Đạo diễn Hứa nhận được điện thoại của cháu gái nhà mình, biết lí do tại sao cô tới muộn, chỉ lắc lắc đầu cười, tiếp tục nói về kịch.

Nhưng mới dừng một lát, ông thấy người bên cạnh mình dãy đi dũa lại, mặc dù phạm vị động tác rất nhỏ.

"Cháu làm gì thế?"

Thanh Tranh đã hết sức cố gắng khống hế bản thâm mình không động đậy lung tung: "Muỗi nhiều quá ạ." Trong vườn hoa cỏ um tùm, muỗi cũng tương đối nhiều. Mà thể chất của cô vừa hay thu hút muỗi.

Tô Phách đứng đối diện như có như không liếc nhìn cô mấy lần, lúc này mới hỏi: "Cô thu hút muỗi thư thế, sao lại không mang theo thuốc đuổi muỗi bên mình.

"Tôi làm sao biết trong vườn lại lắm muỗi thế chứ."

Đạo diễn Hứa nói: "Vườn nhà cháu mà trước giờ cháu chưa từng tới à? Không biết cây cối nhiều thì muỗi cũng nhiều sao?"

Vườn của nhà mình???

Tất cả mọi người có mặt ở đấy: "..."

Đồng An Chi kinh ngạc trợn trừng mắt: "Tiểu đạo diễn Hứa, mảnh vườn này là của cô?"

"Ừ..." Trăm con mắt dõi theo nhìn chằm chằm, Thanh Thanh ngại ngùng gật đầu, kỳ thực cô tư lợi mà chẳng muốn lên giọng phách lôi.

Một vị sư đệ ở trong đó lập tức hỏi ngay: "Thổ hào tỷ tỷ, xin bao nuôi!"

Tô Phách liếc mắt lườm sư đệ, chìa tay vỗ nhẹ xuống sau ót cậu ta, nói: "Cái tốt không học cứ đi học cái xấu."

Suốt thời gian qua sư đệ vẫn luôn rất sùng bái Tô Phách lập tức nhận sai: "Ò, em biết rồi."

Đồng An Chi đã sớm lôi Thanh Tranh sang một bên, nói: "Tôi có dự tính trước, có cầm miếng dán đuổi muỗi, qua đây qua đây, chị đây dán cho cô."

Lúc nói câu nói này, cánh tay Thanh Tranh lại bị cắn hai ngụm, cô vừa gãi vừa nói: "Chị gái à, chị thật tốt."

"Nếu cô là đàn ông, lớn hơn mười tuổi, chị càng đối tốt với cô hơn."

Thanh Tranh nghe xong cố nhịn cười: "Đành chịu thôi, tôi sinh nhầm giới tính rồi, chi bằng chúng ta làm một đôi thần tiên hiệp lữ tâm đầu ý hợp."

"Còn dư không? Cho tôi một miếng." Tô Phách nói xong rồi cũng đi theo.

Đồng An Chi quay đầu lại hỏi: "Anh Tô, tôi nhớ anh cũng không thu hút muỗi lắm mà?"

Tô Phách nhàn nhạt ném ra một câu: "Ước chừng muỗi nhà này lâu rồi chưa hút máu người, rất đói khát."

Thanh Tranh: "..."

~Hết chương 16~
Bình Luận (0)
Comment