TriệuNam đi trước giờ ăn cơm trưa, buổi chiều mưa bắt đầu trút xuống xối xả, góc mái hiên như là treo cả một dòng thác nước, từng gọt mưa to bằng hạt đậu xối xuống trên nền đá xanh, tiếng đôm đốp giống như tấu diễn bản nhạc giao hưởng. Tiếng mưa rơi như thế này thì hoàn toàn không cách nào luyện tập được, đạo diễn Hứa đành hết cách, chỉ có thể để mọi người ngồi nghỉ một bên đợi mưa dừng. Đồng An Chi bước đến bên cạnh Thanh Tranh, đứng sát kế bả vai cô nói: "Hôm nay có nhóm fan kịch tới nằm vùng ở bên ngoài vườn nhà cô."
"Fan kịch? Thật à? Lúc tôi tới không chú ý đến." Thanh Tranh liếc nhìn màn mưa bên ngoài, "Không phải bây giờ còn ở bên ngoài chứ? Fan cũng thật không dễ dàng."
"Người ta đang ở trong quán trà đối diện uống nước, so với chúng ta ở ngoài phòng luyện tập bị muỗi chích thì thoải mái nhiều lắm rồi." Thanh Tranh nghĩ ngợi một lát, thấy cũng đúng, cô lại hỏi: "Là fan của ai?"
"Còn có thể là ai trồng khoai đất này, là của Tô Phách. Nói mới nhớ, hôm nay cô gặp Triệu Nam rồi, thấy anh ta thế nào?"
"Rất đẹp trai."
"So với Tô Phách thì sao?"
"...Không giống nhau lắm."
"Vậy cô thích kiểu nào hơn?"
ThanhTranh phát hiện ra bản thân mình không cần phải nghĩ ngợi nhiều, trong nháy mắt trong lòng đã có đáp án, không có bất kì chút do dự nào, cô có chút hoảng sợ, nhưng cô lại không muốn thuận miệng lừa gạt người khác, mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, cho nên cô thật thà trả lời: "Tô Phách." Sau đó lại bổ sung thêm, "Tôi cũng thích người lớn tuổi một chút, Triệu Nam nhìn thấy vẫn còn trẻ hơn tôi."
"Ha ha ha, Tô Phách cũng chỉ lớn hơn Triệu Nam một tuổi, cô nghĩ bọn họ kém nhau mấy tuổi?"
"Ba tuổi?"
ĐồngAn Chi cười tới nổi suýt đau cả sốc hông: "Sự chững chạc của anh Tô trưởng thành sớm quá rồi chăng?"
Thanh Tranh lúng túng bảo: "Câu nói này cô ngàn vạn lần đừng nói với anh ấy."
"Không đâu không đâu."
Nhưng, khó ngăn nổi có người vừa đúng lúc ngang qua nghe thấy.
Sư đệ nghe thấy quay đầu đem chuyện thú vị này mách cho Tô Phách.
Sau khi Tô Phách nghe xong, trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi dài, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trậnmưa ngày hôm nay dường như đang đối địch lại với đạo diễn Hứa, lúc gần dừng mưa, thì trời đã nhá nhem tối. Đạo diễn Hứa bó tay hết cách, đành dọn dẹp đồ về nhà.
Sau cơn mưa trời hơi se lạnh, các ông bác không có cảm giác lắm, riêng các cô gái thì nhịn không được có chút co ro.
Lúc Thanh Tranh khom lưng sửa sang ba lô, chợt phía sau người có khoác lên một chiếc áo, cô nghĩ là chú hai, quay người lại nhìn thì thấy Tô Phách.
Khuôn mặt mang theo ý cười đình trệ ngay trong chớp mắt.
Tô Phách nói: "Cảm ơn hộp cơm trước kia của cô."
Kia là chuyện của rất lâu trước kia rồi, mà bây giờ mới tới cảm ơn?
Quả thực có chút kì cục.
Côtrực tiếp đứng thẳng người, cuối cùng vẫn cầm áo lôi xuống rồi đưa cho đối phương, nói: "Không cần đâu, cảm ơn."
Tô Phách nhận lấy, nhưng lại không thu về, mà một lần nữa khoác lên người cô, không nhanh không chậm, nhưng vô cùng kiên trì: "Cô mặc vào đi."
ThanhTranh có chút mông lung, một loại cảm giác thân thuộc xa xôi trong tim như ẩn như hiện, không hiểu tại sao anh lại quan tâm cô như thế, có loại cảm giác không chân thực, bỗng nhiên cô nhớ ra trước đó Đồng An Chi có nói fan của Tô Phách đang nằm vùng ở bên ngoài, cô buột miệng nói: "Anh không phải là muốn lấy tôi ra làm thế thân, để dẫn dụ fan bên ngoài rời đi chứ?" Lời nói vừa thốt ra, chính bản thân cô cũng cảm thấy đầu óc mình suy nghĩ phong phú, cũng hiện rõ hạ thấp chỉ số thông minh, ngay lập tức hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn.
Tô Phách nhướng mày mỉm cười: "Không phải, với chiều cao của cô thì làm sao mà thế thân cho tôi được?"
Khi vẻ mặt Thanh Tranh còn nín thinh câm lặng như hến, Tô Phách lại nói: "Đi trước đây, áo khoác ngày mai cô mang trả cho tôi là được." Không để Thanh Tranh có cơ hội trả anh áo, nói xong liền đi luôn.
~Hết chương 19~