Tôi Yêu Em, Cô Vợ Ngốc Của Tôi!

Chương 19

Mạc Tử Nhan vừa mắng vừa chửi rủa Bạch Thế Phong,tim đập liên hồi.Cô buột miệng nói- Ngoài Hoắc Minh Triệt ra,anh là người thứ hai hôn tôi !

Lời vừa dứt, ánh mắt Bạch Thế Phong chợt tối sầm lại,mặt đen hơn đít nồi lẳng lẳng đi vào trong.Mạc Tử Nhan luống cuống,chẳng hiểu mình đã làm gì sai,vội vã theo Bạch Thế Phong đi vào trong. Mà cái người đã nghe lén vừa rồi,trên môi bất giác nở lên một nụ cười,thì ra cô ấy vẫn còn nhớ !

- Bạch Thế Phong,anh đợi đ....

- Ai nha,Bạch Thiếu phu nhân của chúng ta sao lại chạy hồng hộc như thế vậy,thật mất thể diện quá đi !

Một cô gái từ đâu đi tới,lời nói và cử chỉ vô cùng kiêu ngạo.Khuôn mặt được tô lên một lớp trang điểm dày cộm,trên người mặc toàn hàng hiệu nhưng lại có cái kiểu chỗ cần hở thì không hở,chỗ cần che thì lại chẳng che đi,nhìn vô cùng kệch cỡm,mà Mạc Tử Nhan cô - Chúa ghét cái thể loại ăn mặc để câu dẫn đàn ông như vậy

- Không biết tiểu thư đây có việc gì ? - Mạc Tử Nhan bên trong vô cùng khinh thường nhưng bên ngoài thì lại dấu rất tốt,cười vô cùng '' Dịu dàng ''

- Ồ,chỉ là muốn chào hỏi Bạch thiếu phu nhân một chút thôi mà

Chào hỏi ? Phỉ nhổ vào cái mặt ngươi,ta khinh !!!

- Vậy à,thế thì chào tiểu thư,nếu xong rồi thì tôi đi trước...

- Khoan đã thiếu phu nhân,việc gì mà phải vội thế.Ở đây cùng tôi hàn huyên một chút,không được sao ?

- Tôi hiện tại đang rất bận,cô muốn nói gì thì nói nhanh nhanh lên đi - Mạc Tử Nhan hơi cáu

- Được rồi,vậy thì xin giới thiệu trước,tôi là Vũ Phi - tiểu thư của tập đoàn Vũ thị.Con gái của Vũ Hán Minh - Vũ Phi giơ tay ra

- Tôi là Mạc Tử Nhan

Mạc Tử Nhan khoanh tay trước ngực,cười như không cười,lại nhìn xuống bàn tay đang giơ ra rồi lại quay đi.Vũ Phi cô ta như đóng băng,xấu hổ lập tức rút tay lại,giở giọng ve vãn

- Không biết là...Mạc tiểu thư đây...sao có thể quen được Bạch thiếu gia vậy ?

Mạc Tử Nhan cười lạnh,cô ta đang hỏi về cái chủ đề ngoài lề gì vậy ?

- Liên quan à ? - Một câu hỏi ngắn gọn nhưng đầy xúc tích,đủ cho Vũ Phi phải cứng đờ,bởi ả không biết phải nói gì

- Nếu hàn huyên chỉ là mấy câu hỏi riêng tư thì tôi không nhất thiết phải trả lời cho cô nghe,hiểu chưa hả Vũ tiểu thư ?

Mạc Tử Nhan quay đi,cố gắng tìm hình bóng của Bạch Thế Phong,không cẩn thận mà đụng trúng người

- Này,cô không có mắt hả ? - Tiếng của người con trai vang lên

- Xin l...ủa,Mặc Tư ? - Mạc Tử Nhan bị ngã xuống đất,còn đang mải xoa cái mông đau điếng,ai dè là Mặc Tư

- Chị dâu nhỏ ?

Một tiếng chị dâu,hai tiếng cũng chị dâu,bộ tên này đến tháng hả ?

- Thứ nhất,tên tôi là Mạc.Tử.Nhan.Thứ hai,đừng có gọi tôi là chị dâu nữa ! - Cô cố tình nhấn mạnh tên mình,hắn phải nhớ phải nhớ phải nhớ !

- Được rồi mà...

- Anh có nhìn thấy Bạch Thế Phong đâu không ?

- Không. Mà đến chồng còn không giữ nổi,nhỡ anh ta đi tìm cô nào đó thì...

- TỬ NHAN !!!!

Giọng ca oanh vàng này,không ai khác chính là Mộc Lạc Hy

- Phù...tôi tìm bà nãy giờ,đi đâu thế ? Hai bác muốn gặp bà lắm rồi đấy

Mạc Tử Nhan gật đầu,chỉ biết cười xoà. Nói với Mặc Tư rằng nếu có gặp Bạch Thế Phong thì nhắn lại cho cô biết rồi chạy một mạch đi,trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu nữa.Mặc Tư thở dài ngao ngán,đang muốn tiếp cận mục tiêu mà vẫn chưa có cơ hội,chắc chắn lần sau phải làm được...

************************************************************

- Ba,mẹ,chị Vi Hiên !

Mạc Tử Nhan vẫy vẫy tay,Bạch Vi Hiên đang đứng nói chuyện với ông bà Mạc.Hôm nay Bạch Vi Hiên cô diện một bộ đầm dài màu đen xẻ đùi,bó sát vào cơ thể làm tôn lên những đường nét nóng bỏng và đôi chân thon dài trắng nõn của cô.Khuôn mặt được điểm một chút phấn hồng,mắt kẻ mascara và đánh son đỏ,làm tôn lên vẻ yêu kiều vốn có của Bạch Vi Hiên.Khiến bao nhiêu cánh đàn ông có mặt ở đây đều lãnh chọn cái tát từ vợ và bạn gái mình ( sa mạc lời )

- Chúc mừng em,Tử Nhan - Bạch Vi Hiên trầm ấm,lôi ra trong túi xách một món quà nhỏ xinh,đặt vào tay của Mạc Tử Nhan.

- Cảm ơn chị....

Ông bà Mạc cười hiền hậu,cũng đem ra một món quà nhỏ tặng cho cô.Mộc Lạc Hy vỗ vai Mạc Tử Nhan,nói

- Nể tình bạn bè với ngươi lâu năm,trẫm cũng có món quà tặng ngươi - Mộc Lạc Hy cầm hộp quà đưa cho Mạc Tử Nhan,ai dè cô lại quay ngoắt đi,không thèm đả động tới

- Này này,sao thế ? Chê quà ta bé hả ?

- Ờ,bé quá,so với quà noel ta tặng ngươi năm ngoái thì...xuỳ xuỳ...

Mạc Tử Nhan tặc lưỡi,Mộc Lạc Hy cũng không chịu thua

- Vậy thôi,vốn dĩ là ta định tặng ngươi cái dây chuyền mà ngươi muốn mua từ năm ngoái lận,nhưng ngươi đã không cần thì thôi ta cũng chả tặng nữa,đem về đeo cho sướng

Mạc Tử Nhan lập tức giật lấy hộp quà,cười toe toét

- Nghĩ lại rồi,ta nhận !

Mọi người lập tức cùng cười rộ lên,khung cảnh trông thật đầm ấm mà hạnh phúc

************************************************************

Ta thấy chương này nhạt nhẽo quá mọi người ạ,thôi thì để lần sau hay hơn nhé !

Trailer

- Từ bây giờ con với Thế Phong sẽ sống chung cùng nhau,được chứ ? - Ông bà Mạc ung dung nói

- HẢ ? CON KHÔNG CHỊU ĐÂU !! - Mạc Tử Nhan hét ầm lên

Bạch Thế Phong đứng ngoài nhe nhởn cười,khiến cho Mạc Tử Nhan chỉ muốn lao vào chọc tiết cái tên bò giống đang đứng ngoài kia

- CON NHẤT QUYẾT KHÔNG CHỊU,SÓNG VỚI ANH TA CON THÀ RA CỐNG Ở CÒN HƠN !
Bình Luận (0)
Comment