Mặt mày của Tô Linh tối lại , hai hàm răng nghiến chặt lấy . Tên thầy tu fake này xem ra không nếm nước biển liền không biết nước biển lại mặn mà , nghĩ đến đây hai tay cô nắm chặt lại.
Thấy mặt mày tối u lại của Tô Linh thì ba mẹ cô cũng biết lời này đúng mấy phần rồi , ánh mắt không khỏi có chút thất vọng con gái mình kia . Nuôi ăn học mấy năm rốt cuộc học ai cái bản tính ở ngoài lăng nhăng ?.
" Chia tay ...mẹ không muốn con phải hối hận vì những điều mình làm , con vẫn còn non nớt lắm " mẹ Tô Linh thẳng thừng vào vấn đề chính không do dự , bà không cho phép một đứa con gái còn tuổi ăn học lại đi ở ngoài sống chung với thằng con trai khác .
Lỡ như chúng nó làm cái gì vượt mức thì sao ? Mang thai rồi ai lãnh .
" Mẹ ...con biết mẹ nghĩ gì nhưng giờ mẹ nói cũng có chút muộn rồi . Con và anh ấy đã đến bước cuối " Tô Linh cũng không thèm giấu gì nữa , giấy không gói được lửa , rồi cũng có ngày chuyện lòi ra thôi chỉ là sớm hay muộn .
Mẹ và ba Tô Linh nghe tới đây liền mở to mắt , ba Tô Linh tức giận nhịn không được mà tát một cái mạnh vào má Tô Linh . Con gái nuôi mấy năm , ăn học cuối cùng lại làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy !
Nhà Asahina cũng hốt hoảng , các anh trai vội vàng chạy tới can ngăn chú mình lại . Họ không nghĩ cô em họ này gan lớn như vậy ?!
Tô Linh trầm mặc ôm một bên má đỏ bừng kia , cô có chút buồn bực nhưng còn chút buồn bã .
Thở dài quay lưng rời đi , cô không có ngu mà ở đây cho chịu đòn với ba . Một cái tát là quá đủ ....
Dù sao không có đứa con gái này họ vẫn vui vẻ trong gia đình , hôn nhân mới của chính mình . Cô chỉ là một sợi xích nặng nề làm họ ngộp ngạt mà thôi .
" Mày mà ra khỏi cửa nhà mày thì đừng có nhận tao là ba nữa ! " Ba Tô Linh tức giận mắng lớn một câu .
Tô Linh nhún vai không thèm để tâm , đẩy cửa ra khỏi nhà Asahina không chút do dự . Bóng lưng nhỏ gầy yếu nhưng kiêm cường cứ dần biến mất khỏi mắt mọi người .
" Aiss chết tiệt ...." đi xa được một lúc thì Tô Linh cũng rụt xuống ôm đầu , hai mắt có chút đỏ đỏ .
Thôi không sao ...mày cũng quen rồi mà Tô Linh , khóc cũng chẳng ai an ủi mày đâu .
Trên con phố im ắng , thiếu nữ nhỏ bé ngồi dưới đất buồn bã khóc trong một góc . Dẫu có người đi qua nhưng không một ai tiến tới hỏi thăm , họ ngại phiền phức gặp chuyện ảnh hưởng tới mình .
" Tự nhiên nhớ ông chú già ghê..."
" Nhớ anh sao "
Bé con ...
___end chương 85
Hic mình dạo này bận học cho mấy kỳ thi và tuyển sinh quá nên ít on watt lại =((