Cô không nói gì, lặng thing rút điện thoại ra, gọi cho Hắc Khiêm. Dù là Nghiệt Hàm hắn cố tình hay vô ý hại trúng phải nhà cha mẹ cô nhưng nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này không thể cứ thế cho qua được. Cô là một con người thù dai mà.
Hắc Khiêm lúc này đang ngậm dấm chua, bực tức lôi điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình mà quát:
- Ai đó?! Đang lúc bổn thiếu gia đang tức mà dám quấy nhiễu!
Băng Băng bình tĩnh trả lời, sắc mặt không đổi nhưng lạnh lẽo hơn vài phần, giọng nói cũng có chút sắc bén hơn:
- Là tôi.
- A…
Hắc Khiêm hoàn hồn, liếc nhìn màn hình, dụi dụi mắt nhìn không lầm hai chữ “Hàn Băng – Yuri” trên màn hình, đơ ra mấy chốc. Thôi chết, ăn shit rồi…
- Aa… Yuri ấy à? Ờ ờ vừa nãy tại tui bực bội quá cho nên không để ý là bà gọi đến!!!! Bà… bà….
- Im! – Cô nói.
- Vâng! Nữ vương có gì giao phó?!
- Đem quân đến Huyết Ma, ngay!
- Ơ??? Huyết Ma? Bang Huyết Ma của tên Nghiệt Hàm ấy hả? Sao v…
Hắn còn chưa kịp nói xong đã nghe một chàng tút dài… hắn gãi gãi đầu khó hiểu, sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ… tên khốn đó và Băng Băng cạch mặt nhau rồi hả? Nghĩ đến đây, Hắc Khiêm không khỏi mỉm cười ranh ma, kakaka, vậy thì phải điều quân mạnh nhất đến góp vui với Yuri mới được.
Băng để Linh Thảo trong phòng Nhi, còn mình thì đi gọi điện thoại cho hai culi còn lại (là Nhi và Leo:v).
Vẫn như lần gọi với Hắc Khiêm, cô chỉ nói vỏn vẹn có 6 chữ: “Đem quân đến Huyết Ma, ngay!”. Tuy hai người không rõ đầu đuôi sự việc nhưng vẫn làm theo lời cô giao phó vì họ tin chắc cô không bao giờ làm việc gì thừa thãi mà không có lợi ích cho bản thân. Huống hồ bang Huyết Ma lại là một bang nhỏ mới nổi dưới trướng Nghiệt Hàm, họ tùy tiện điều vài ba tên sát thủ trong bang chính là có thể diệt sạch toàn bộ bang Huyết Ma. Với họ, nhiệm vụ này rất E.Z nên cũng không cất công nhiều lắm đã điều được một nhóm nhỏ đến nơi tập hợp.
Nơi tập hợp của cả bọn là ở khu đất hoang phía sau căn cứ bang Huyết Ma, trong đó có các cao thủ do Hắc Khiêm gọi đến, cũng có mấy thanh niên mới gia nhập bang do Nhi và Leo cho đến bổ sung. Trong mắt hai người, trận đấu mà có đích thân Yuri ra tay thì không cần quá nhiều cao thủ làm gì, một mình cô dư sức khiêng cả cái bang rẻ rách này quẳng cho chó gặm.
Cả một đám ăn mặc không đồng đều cùng xông vào khiến bọn bang Huyết Ma ngạc nhiên kinh hãi. May sao có boss đang ở trong bang nên bọn chúng coi như hiếu thắng ra lấy 1 chọi 3 với số lượng quân hùng hậu thế này.
Đến khi cấp báo đến báo cho boss hay tin thì số lượng tên Huyết Ma đã giảm hơn phân nửa.
Nghiệt Hàm mặt mày đen thui đi ra từ tầng hầm dưới dất, quát:
- Dừng tay! Bọn bây thuộc bang phái nào? Sao dám đến đây vô duyên vô cớ đánh bang Huyết Ma?
Mấy tên Huyết Ma thấy boss đã đi ra, nghe theo chỉ thị mà dừng lại. Bọn Băng nghe vậy cũng dừng tay lại theo, chờ mệnh lệnh boss nhà mình.
Băng thấy vậy, rất ung dung mà bước ra.
Nghiệt Hàm kinh ngạc nhìn thiếu nữ người đầy máu tươi trước mặt, không thể tin được:
- Tại sao? – Hắn không ngờ cô lại làm thế. Chẳng lẽ cô vô tâm đến mức không cần biết cha mẹ đẻ của mình là ai sao?
Cô không nói gì, chỉ khẽ cười lạnh. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng khi thấy nụ cười mang vài phần chế giễu cùng lạnh lẽo trên khuôn mặt của cô, trái tim hắn bỗng lệch mất một nhịp.
Nếu nụ cười đó mà mang theo vui vẻ và ấm áp thì nó sẽ đẹp đẽ và rực rỡ đến thế nào?
Nghiệt Hàm bất tri bất giác mà nghĩ vậy.
Hắn cũng không ngờ, chỉ một nụ cười lạnh thôi cũng đủ khiến hắn điên đảo như vậy.
Hắn muốn… cô chỉ cười với một mình hắn mà thôi.
Trong lúc Nghiệt Hàm thơ thẩn đờ đẫn thì Băng rất không nể tình mà diệt sạch toàn bộ thành viên bang Huyết Ma chỉ trừ Nghiệt Hàm vẫn đứng trơ trọi ở đấy giữa một đám thi thể và máu. Đến khi hắn hoàn hồn thì Băng cùng đàn em đã kéo nhau trở về.
Trên miệng bỗng treo một nụ cười lưu manh.
Băng, em đã làm một việc sai lầm nhất trong đời em, đó chính là để anh nhìn thấy nụ cười của em.
Anh muốn nhốt em ở một nơi không ai có thể thấy hay với tới, ánh mắt của em chỉ nhìn anh và một mình anh, ngoài ra không còn kẻ nào khác.
Nụ cười này của em, chỉ được để anh nhìn.