[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 243

-------

Cảm giác thức dậy với ánh sáng của mặt trời mọc thật...thú vị.

Hay đúng hơn là mặt trời lặn, Harry sớm nhận ra, vì hóa ra, cậu đã được Snape đánh thức vào 4 giờ chiều để ăn gì đó.

Cậu đã ngủ khoảng 11 tiếng, nhiều hơn đáng kể so với ngày thường ngay cả khi Harry đã cố gắng ngủ đủ giấc, nhưng những tia sáng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ mới khiến cậu thực sự cảm thấy tỉnh táo. Có gì đó ở việc nhìn thấy mặt trời – dù đã là hoàng hôn, và chỉ thông qua một câu thần chú – dường như xua đuổi hết những dấu vết cuối cùng của nỗi sợ hãi về việc vẫn mắc kẹt ở Phòng chứa của Harry. Nó giống như bằng chứng không thể chối cãi rằng sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cậu đã trốn thoát. Cậu đã sống sót.

Nhưng sự bình yên này cũng chẳng kéo dài được lâu.

Harry sẽ phải giải thích những chuyện đã xảy ra với Snape, ít nhất là ở một mức độ nào đó, và lời bao biện của cậu về một 'thí nghiệm gặp vấn đề' đã... không phù hợp. Harry đã ở trong tình trạng cực kì tồi tệ khi bước vào đây và lý do đó không hề đáng tin, đặc biệt là với mức độ nhiễm trùng lúc đó, và Snape đã vô cùng tức giận khi Harry thú nhận cậu đã mất gần bốn tiếng đồng hồ để tìm đến Snape sau khi bị thương. Harry cố gắng bào chữa bằng cách nói rằng mình đã bất tỉnh vì một 'vụ nổ', nhưng Snape đã xua đuổi cậu đi, bực bội bắt cậu thề sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.

Rõ ràng là Snape biết Harry đang nói dối, và điều đó khiến cậu cảm thấy khá tội lỗi, đặc biệt là khi ngay cả trong cơn giận dữ, ông cũng không yêu cầu cậu trả lời và thay vào đó đối xử với Harry hết sức cẩn thận. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được tại sao Draco lại sợ 'khiến cha mẹ thất vọng' đến thế.

Snape thậm chí còn không cố gắng thuyết phục Harry đến bệnh xá một lần nào, rõ ràng ông biết cậu sẽ từ chối trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng may mắn thay, vết thương của Harry có thể chữa trị được khá dễ dàng với những loại thuốc mà Snape đã có sẵn trong tay – ông là người tự mình pha chế hầu như tất cả các lọ thuốc được sử dụng trong bệnh xá, và một phần là vì ông từng được huấn luyện như một Y sĩ. Ông thậm chí còn có một loại kem dưỡng để ngăn không cho những vết thương của Harry để lại sẹo sau khi lành, một điều khiến cậu vô cùng biết ơn; cậu thực sự không muốn phải giải thích về vết thương đó với bất cứ ai.

Điều cụ thể duy nhất mà Snape đã giảng giải cho Harry là việc sử dụng Reformo. Sau khi cậu giải thích những gì mình đã làm, Snape đã nói rằng mặc dù xương của cậu đã được chỉnh đúng cách, ông vẫn khuyên cậu không nên sử dụng câu thần chú như vậy lần nữa, vì có quá nhiều sai sót có thể xảy ra khi buộc hai mảnh xương liền lại như Harry đã làm. Một tĩnh mạch bị tắc nghẽn có thể hình thành một cục máu đông di chuyển đến phổi và giết chết Harry trong vài giờ. Cục máu đông ấy cũng có thể di chuyển lên não và khiến cậu chết trong vòng năm phút. Một động mạch bị rách ở gần tim có thể dẫn đến xuất huyết trong và giết chết cậu trong mười phút.

Đó mới chỉ là một vài ví dụ.

Tóm lại, cậu hoàn toàn có thể chết trong vòng bốn giờ mà cậu mất để ra khỏi Phòng chứa, và Harry là một tên ngốc vì đã không tìm đến sự giúp đỡ sớm hơn.

Harry đồng ý với những đánh giá của Snape, nhưng vấn đề là cậu không có sự lựa chọn trong tình huống ấy. Cậu vẫn sẽ sử dụng Reformo nếu được làm lại. Tất nhiên Harry đã biết mọi thứ có thể trở nên tồi tệ khi cố gắng nắn lại cánh tay bằng phép thuật, và cậu không có ý định đặt mình vào tình thế phải làm một chuyện như vậy lần nữa, nhưng nó sẽ tốt hơn là phải đi lại xung quanh với một khúc xương thò ra khỏi cánh tay. Còn về chuyện mất bốn tiếng đồng hồ, Harry đã không thể ra khỏi đó sớm hơn, nên đó không phải lỗi của cậu. Đâu phải cậu cố tình chậm lại chứ.

...có lẽ là một chút gần cuối, khi ngay cả Tom cũng phải giục Harry ra ngoài. Nhưng chắc cùng lắm chỉ mười phút thôi.

Dù sao đi nữa, cậu thực sự không thể giải thích những chuyện đó với Snape, người dù biết Harry đang lừa dối mình nhưng không biết đến mức độ nào, và cậu quyết định sẽ giữ nguyên như vậy trong tương lai gần.

Nhưng nếu nhìn vào mặt tích cực, nếu cậu có rơi vào tình huống như thế lần nữa, ít nhất cậu đã có kinh nghiệm rồi!

...Harry cũng không thể nói vậy với Snape. Cậu không nghĩ vị Giáo sư của mình sẽ đánh giá cao suy nghĩ đó.

Snape cũng đã sửa kính cho cậu với một thần chú nhỏ tiện lợi là Oculo Reparo. Bình thường, Harry chỉ sử dụng phép thuật lên gọng kính chứ không bao giờ tác động lên thấu kính, vì việc điều chỉnh độ cong của kính nằm ngoài khả năng của cậu. Sắp xếp các tế bào trong cơ thể là một chuyện, xác định chính xác độ dày của mỗi micromet riêng lẻ trên một tấm kính để điều chỉnh độ cong giác mác lại là chuyện khác. Harry thậm chí còn không biết mình cận bao nhiêu độ.

Mặt khác, Snape đã nói với cậu rằng có một quy trình phép thuật có thể cho cậu một tầm nhìn gần như hoàn hảo. Tuy nhiên, rất khó để đặt được lịch hẹn với nữ Y sĩ có thể thực hiện nó, bà đã tạo ra câu thần chú gần 60 năm trước nhưng vẫn chưa truyền thụ nó cho ai khác. Vì thế bà liên tục nhận được những yêu cầu từ khắp châu Âu, và ngay cả khi Harry sẵn sàng trả nhiều tiền hơn so với tiêu chuẩn, cậu vẫn có thể phải đợi ít nhất vài tháng để gặp được bà.

Harry chắc chắn không ngại chi trả một khoản tiền để khôi phục thị lực của mình. Sự cố với con tử xà khiến cậu cảm thấy mình phải tận dụng mọi lợi thế có thể có trong một cuộc chiến, và nếu phải chết vì cặp kính bị vỡ vào thời điểm không thích hợp thì sẽ chẳng vui vẻ gì.

Vì vậy, cậu đã nhờ Snape gửi một bức thư đến vị Y sĩ kia hỏi xem bà có chấp nhận một cuộc hẹn trong kỳ nghỉ hè của cậu hay không, và nói rõ cậu sẵn sàng trả một khoản tiền lên trời cho toàn bộ quá trình. Harry có cả trăm nghìn galleon; ít nhất thì cậu cũng có thể sử dụng chúng vào một điều gì đó sẽ tồn tại đến hết cuộc đời.

Harry đã ở lại chỗ của Snape trong ba ngày đợi các vết thương lành lại, Bậc thầy Độc dược cần theo dõi chặt chẽ quá trình hồi phục của cậu đề phòng có các biến chứng xảy ra. Snape đã biến ra một chiếc giường nhỏ khá đẹp ở góc phòng khách, ngăn cách bởi một tấm rèm để có sự riêng tư, và Harry đã để bản thân được chăm sóc trong vài ngày. Dù sao thì bạn bè của cậu không ở đây nên sẽ không ai biết cậu đã biến mất.

Nhưng Harry cảm thấy buồn chán khủng khiếp.

Snape không để cậu làm bất cứ điều gì, cứ khăng khăng bắt cậu ngủ càng nhiều càng tốt, nhưng Harry chưa bao giờ ngủ được trong một khoảng thời gian dài và cũng không thể tự ép mình được, dù cậu biết điều đó sẽ có ích. Harry cố gắng nói chuyện với Snape về các thí nghiệm của mình, nhưng ý tưởng đầu tiên bật ra đã khiến ông tái mặt và cho cậu một bài thuyết giáo về việc 'liều lĩnh và tự gây nguy hiểm cho bản thân', vì vậy cậu đã thay đổi chủ đề và quyết định không bao giờ nhắc đến nó nữa.

Nói thì nói vậy, Harry biết Snape chỉ đang cảm thấy căng thẳng quá mức vì thương thế của Harry, và có lẽ sẽ không phản ứng như vậy nếu ở vào hoàn cảnh khác, nhưng điều đó khiến cậu có chút trông ngóng được nói chuyện với Tom.

Cậu dành hai ngày để in sâu vào não rằng không thể tin tưởng Tom với sự an toàn của mình, và cố gắng không phát điên vì sự buồn chán. Cả hai đều không được thành công lắm.

Vào buổi sáng ngày thứ tư, Harry cuối cùng cũng thuyết phục được Snape cho cậu 'xuất viện', và ông đồng ý sau khi cậu hứa rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không vận động quá mức hoặc thực hiện thí nghiệm sau ít nhất là một tháng, và hạn chế sử dụng phép thuật trong một tuần. Harry cũng phải hạn chế rời khỏi phòng đến các bữa ăn và đến Thư viện, trừ khi thực sự cần thiết, cho đến khi các học sinh khác trở lại cho năm học mới. Cậu cũng phải tuân theo một lịch trình dùng thuốc nghiêm ngặt trong tuần tiếp theo để hoàn toàn loại bỏ nhiễm trùng, cũng như uống vài lọ thuốc dinh dưỡng để giúp đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương.

Harry còn bị bắt phải hứa sẽ quay lại đây ngay lập tức nếu cảm thấy không khỏe hoặc những vết thương tái phát. Cậu đã cố gắng hết sức để trấn an Snape rằng mình vẫn ổn, và điều đó không cần thiết, nhưng ông trông thực sự lo lắng nên cuối cùng Harry vẫn mềm lòng.

Cậu đã lấy lại quần áo đã được làm sạch và sửa lại từ Snape, và sau đó lên đường trở lại Ký túc xá Slytherin.

Khi đi được nửa đường, Harry đột nhiên cảm nhận được trọng lượng của cuốn nhật ký trong túi áo khoáng, và toàn thân cậu lạnh toát.

Snape đã xem cuốn nhật ký.

Không có chuyện ông ấy chưa làm vậy. Harry đã bất tỉnh vào ngày đầu tiên đó, và thức dậy trong một bộ quần áo sạch sẽ khác với bộ cậu mặc vào đêm hôm trước. Không chỉ vậy, cuốn nhật ký được đặt trong áo choàng đã được giặt và sửa lại, điều đó có nghĩa Snape không thể nào không biết có thứ gì đó trong túi của cậu.

Và Harry đã quá tập trung vào những việc khác mà hoàn toàn quên mất về cuốn nhật ký.

Lẽ ra mình nên để nó lại Phòng chứa. Mình có thể dễ dàng quay lại để lấy nó sau khi đã hồi phục.

Nhưng Harry biết lúc đó mình không tỉnh táo, và đã không nghĩ đến chuyện đó.

Tại sao Snape không nói gì? Chắc chắn thầy ấy phải chất vấn mình về một thứ đồ cực kỳ Hắc ám như vậy chứ...

Harry mở to mắt.

Ông ấy không biết.

Ông ấy không thể nhìn thấy phép thuật.

Ông ấy chỉ nghĩ đó là một cuốn nhật ký bình thường. Hoặc một cuốn sổ ghi chép, một điều hoàn toàn có thể giải thích vì sao nó lại ở trên người Harry vào thời điểm thí nghiệm gặp trục trặc.

Snape có lẽ chỉ nghĩ rằng Harry đang mang theo một cuốn sổ bình thường dùng để ghi chép thí nghiệm của mình. Đó là một giả định hợp lý, và ngay cả khi Snape đã mở ra và thấy nó trắng trơn, ông sẽ chỉ cho rằng cậu chưa có cơ hội để ghi gì vào đó vì bị thương.

Đấy là nếu ông có thừa thời gian để bận tâm đến một cuốn sách ngẫu nhiên mà Harry có. Không có ai từng hỏi Ginny về cuốn sổ trong suốt thời gian cô bé cầm nó, đó có lẽ là mục đích nó được lựa chọn làm một vật chứa, vì sẽ chẳng ai để ý cả.

Vì thế chắc hẳn mọi chuyện vẫn ổn. Snape chẳng nghi ngờ gì hết. Không có gì phải lo lắng cả. Mọi chuyện đã được kiểm soát.

Harry một lần nữa bắt đầu quay trở lại Ký túc xá của mình, bước chân nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mình vẫn còn sống. Mình đã hồi phục. Mình hoàn toàn ổn.

Mọi thứ đều.... nằm trong tầm kiểm soát.

-------

Hết chương 24.

Bình Luận (0)
Comment