Edit&Beta: Junie
Không gian chật chội khiến anh nản lòng tự đi về vị trí của mình, xuyên qua dòng người nô nức cùng chủ trì trên sân khấu đều thấy rõ màn cười bỉ ổi dành cho các cô gái, tin chắc món hàng của mình sẽ đắt giá hơn nữa, mỗi lần người chủ trì gõ một tiếng là phiên đấu giá chính thức kết thúc.
Tư Khảm Hàn hăng hái ngồi hàng ghế vip cách sân khấu không xa, trên sàn là những cô gái đeo mặt nạ cực kì không tình nguyện chính anh cũng nhận ra điều đó.
Bàn tay dơ bẩn của các gã bắt đầu sờ loạn da thịt họ, giống như đang giám định chất lượng còn họ miễn cưỡng cho những tên đáng ghét động thủ.
Sân khấu tràn ngập tiếng cười đê tiện, lời nói thô lỗ, khiến Tư Khảm Hàn phát quạu, chán ghét xoay mặt chỗ khác, lần đầu tiên anh tham gia loại yến tiệc này, thực chất là nơi trao đổi tình nhân thì hợp lí hơn.
Cảnh tượng ô uế, chẳng thể ngờ lại ghê tởm đến vậy, nhướng mày hỏi Hòa Huân Thức, "Bọn họ sao lại thế này? Tùy tiện đùa cợt phụ nữ?"
Hòa Huân Thức ngẩng đầu quay sang Tư Khảm Hàn, thản nhiên nói: "Chuyện bình thường a,một khi đứng trên đó nghĩa là chủ nhân trước đã mặc kệ sống chết của họ, người khác nhìn trúng thì họ phải đi theo, cho nên đám dâm tặc kia có tư cách làm điều đó với bọn họ. "
Tư Khảm Hàn sững sờ hồi lâu, anh chưa nghĩ tới phương diện này " Cậu thế nào không nói sớm? !"
Hòa Huân Thức nghe ra hàm ý cũng kinh ngạc vài phần "Đã tham gia, khẳng định đối với nơi này có một chút rất hiểu biết mới dám tới, tớ tưởng cậu từng đến rồi, nếu cậu không biết quy tắc thì hơi gay go đấy."
"Cậu!" Tư Khảm Hàn nghẹn lời, nhóm thứ nhất lần lượt đi xuống, nhóm thứ hai tiếp tục nối gót "Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia?"
"16 người, cộng thêm người của cậu, mỗi lần năm người, vì vậy cô ta là cuối cùng, thông thường chỉ một chọi một, nhưng đánh lẻ thì khác là một chọi ba." Điềm đạm giải thích, bộ dạng Tư Khảm Hàn đứng ngồi không yên, tròng mắt Hòa Huân Thức chuyển sắc, đánh vào tâm lý mà hỏi: "Cậu hối hận?"
Câu cuối cùng của Hòa Huân Thức chính là đổ thêm dầu vào lửa, cố tình cũng như không cẩn thận để Hạ Ngưng Âm đi riêng.
Tư Khảm Hàn bóp trán, chẳng nói lời nào, lúc đó anh quá gấp đâu quản nhiều như vậy, chỉ biết đây là thời cơ thích hợp nhất, trước kí khế ước cùng cô, sau trực tiếp cầm tư liệu của cô đi đăng kí tham gia.
Đáng chết, sớm điều tra rõ ràng, do anh háo thắng từ đầu đến cuối đâu màng đến cái vấn đề này.
Hòa Huân Thức vỗ bả vai anh, ra vẻ bất cần đời: "Bất ngờ nha, cậu dễ dàng hối hận như vậy à?" Nhếch cầm tự cho mình hiểu rõ: "Thế liên lụy đến Nhã Tư, coi như cậu ba đầu sáu tay cũng không có tác dụng, đây gọi là sức mạnh của ái tình?"
Tư Khảm Hàn hất tay anh ta, trong lòng dâng lên cảm xúc lạ thường, hơi do dự, rốt cuộc là nên hay không nên đem cô đi, tuy nhiên, nếu dẫn cô rời khỏi thì những việc làm tối nay trong gang tất mất sạch sành sanh.
Bọn Lam Trung ít khi tới đây dò xét, lần này anh tùy tiện cứu cô sẽ manh động đến chúng, lúc đó thân phận anh có khả năng bị bại lộ.
Tối nay thật ra có hai chủ đề, thứ nhất là khiêu vũ do Hòa Huân Thức làm chủ, màn còn lại là sắc dục do bang Lam Trung phụ trách, những người muốn đem phụ nữ tham gia đều ghi danh trước mười ngày, chủ đề thứ hai không đòi hỏi thân phận hay địa vị xã hội, miễn là có nhan sắc vóc dáng là được.
Hành động Lam Trung rất bí ẩn, anh mất nhiều thời gian mới tìm ra căn cứ của bọn họ là ở đây.
Tư Khảm Hàn cứ chần chừ mãi, nhóm thứ ba đã lên sàn, còn chưa quyết tâm nhất định không thành, trao đổi ánh mắt với Hòa Huân Thức, anh dứt khoát đứng dậy nhấc chân đi về phía bên kia.
Hòa Huân Thức lẳng lặng dõi theo bóng lưng cao ráo.
Thân thể Hạ Ngưng Âm lạnh ngắt, tay chân run run ngã lăn trên đất, co quắp người thành con tôm, trong bóng tối đôi mắt mở to, vừa mới bắt đầu lòng rối như tơ vò nhưng bây giờ cực kỳ bình tĩnh, tựa như mất hết cảm giác.
Chừng vài phút, cô nghe có tiếng mở cửa vẫn nằm bất động.
Nam phục vụ viên đến gần, nhìn thân hình quyến rũ nuốt ngụm nước miếng, nhưng anh biết không thể chạm người phụ nữ này, đã tới giờ, đành đánh thức cô: "Này, đến lượt cô rồi kìa"
Hạ Ngưng Âm dùng sức hất tay hắn, không màng tới ở dưới mát mẻ (ko mặc quần lót), đá nam phục vụ một cước "Tránh ra, đừng đụng tôi!"
"A, con điếm, đàn ông ở ngoải còn đang chờ mày kìa, dè dặt cái gì." Hừ lạnh ra tiếng, nam phục vụ viên canh thời gian không sai sót đề phòng cô giờ trò đành kêu thêm người đến giúp.
Tay Hạ Ngưng Âm bị trói chặt nhưng luôn phối hợp với chân liều mạng giãy giụa, hai tên đó căn bản không lợi sức với cô mắt dòm đồng hồ: "Thôi, để cô ta ‘ăn’ thứ này, tin chắc cô ta sẽ ngoan ngoãn."
Nói xong, tháo mặt nạ ra, bóp cằm cô đem chất lỏng rót vào rồi mới kéo mặt nạ xuống.
Hạ Ngưng Âm bị họ kiềm kẹp cho uống thuốc ngay tức khắc lâm vào trạng thái mê man, đầu óc choáng váng.
Hai người biết cô hôn mê, lập tức vác lên vai tiếp tục công việc dang dở, tới nơi liền đem cô chuẩn bị tươm tất.
Tư Khảm Hàn thất vọng nhìn buồng tối trống rỗng, đẩy cửa sớm phát hiện không bóng người, cảm giác như mất thứ gì đó, tâm tình trở nên lo sợ, vội trở về khu yến tiệc.
Nam phục vụ khiêng cô nhẹ bân, Hạ Ngưng Âm vừa ra trận, người ở dưới đài lập tức hoan hô, Hòa Huân Thức hơi nhíu mày, kéo ra nụ cười thần bí, anh cứ tưởng Tư Khảm Hàn sẽ làm anh hùng cứu mỹ thành công, xem ra không làm được.
Phía dưới đã tăng mấy chục tên, ánh mắt thèm khát nhìn dáng người Hạ Ngưng Âm có cong có nở dưới ngọn đèn là là làn da mịn màng.
Hạ Ngưng Âm khôi phục ý thức, có nhân viên đã mở trói cho cô.
Hạ Ngưng Âm định đưa tay cởi mặt nạ, hắn liền ngăn cản: "Đứng trước mặt cô đều là đàn ông, chẳng lẽ cô muốn bại lộ thân phận của mình?"
Hắn vừa dứt lời hàng loạt con sói nhào tới, dùng sự bẩn thỉu đến gần Hạ Ngưng Âm, nam phục vụ thức thời lui xuống.
Tiếng ồn ào ngày một lớn, Ngôn Phong Mị đang ngủ phải xiết chặt lông mi, đôi mắt chẳng mấy hứng thú vô tình ném lên khán đàn, chân tùy ý lắc lắc, mọi người lời ra tiếng vào ngỡ là có trò chơi mới ai dè cũng thú vui đốn mạt đó.
Duỗi thẳng người, trong lúc lơ đãng thấy bóng hồng nhỏ nhắn đứng trên sân khấu, con ngươi mở phóng đại, dụi mí mắt, cô gái mặc đồ mỏng manh rất khiêu dâm, anh phải thừa nhận chiếc đầm rất phù hợp với cô, đôi mắt bị thu hút bởi cô, chậc chậc, cả anh còn nhịn không được phải chảy nước miếng.
Ngôn Phong Mị dòm Hạ Ngưng Âm cứ có cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu, nghi ngờ quan sát thêm mấy lần, liền bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, thì ra là cô.
Trên đài, bọn sắc lăng nắm tay Hạ Ngưng Âm, mùi bẩn thỉu vây quanh cô, có tên cố ý đứng nép vào người cô giở trò đồi bại, Hạ Ngưng Âm liên tục dùng dằng, thân thể run rẩy, lớn tiếng thét: "Buông tôi ra, tránh ra, các ngươi tránh ra. . . . . . ."
Tuy nhiên bọn họ bỏ lơ ngoài tai, bàn tay bắt đầu sờ lên bộ ngực rồi len lỏi vào cặp đùi thon.
Hạ Ngưng Âm trực trào rơi lệ, nước mắt thi nhau tuôn rơi, nhưng không có nửa phần tác dụng, cảm giác khuất nhục cứ một câu lập lại miết: "Buông tôi ra, các người dừng tay mau. . . . . ."
Đáy mắt Hạ Ngưng Âm khép lại đầy tuyệt vọng, giọt lệ chảy dài bên má, cứ như vậy đứng cho họ đùa bỡn, nhục nhã triệt để! Hạ Ngưng Âm cười lạnh lẽo, dứt khoác đưa đầu lưỡi lên răng cắn.
Tư Khảm Hàn kịp thời chạy tới, bắt gặp cảnh Hạ Ngưng Âm bị đám đàn ông trêu chọc, trang phục sắp rơi xuống đất, thậm chí có tên cả gan hôn lên bộ ngực của cô.
Đôi con ngươi Tư Khảm Hàn nồng đậm phẫn nộ, ngay tức khắc chạy như bay, chỉ vài quyền đã giải quyết đám bảo vệ.
Bất quá có người nhanh hơn anh một bước, bóng dáng Ngôn Phong Mị trải dài trên sân khấu, thời điểm đám sắc lang chưa kịp định thần đã té phịch xuống sàn, cởi tây trang bao trùm cơ thể của Hạ Ngưng Âm, ôm cô rời khỏi hiện trường.
Hạ Ngưng Âm định cắn lưỡi tự tử, bất thình lình có tiếng đánh đá tiếng rên rỉ vì đau, chợt ngẩn người ngưng động tác, bỗng nhiên thân nhiệt được sưởi ấm kế đó còn nhấc cô lên khỏi không trung.
Hạ Ngưng Âm sững sờ bị Ngôn Phong Mị ôm, ngửi không phải mùi long hương đản cho biết đây là người xa lạ, nhưng mặc kệ chỉ cần đưa cô đi là được, hiện tại trái tim cô đau nhói như bị cắt làm đôi, cổ họng mặn chát.
Lúc Tư Khảm Hàn tới sân khấu đã thấy Ngôn Phong Mị bế Hạ Ngưng Âm xuống bục, hướng ra ngoài đại sảnh.
Tư Khảm Hàn thấy thế, lập tức nới lỏng tâm tình, trong chốc lát bình tĩnh trở lại.
Bị Ngôn Phong Mị quấy nhiễu, người dưới đài tính nổi loạn, nhưng bắt gặp anh ở hàng ghế chủ tịch đành ngồi xuống, không người nào dám mở miệng.
Hòa Huân Thức đưa mắt theo dõi động thái của Ngôn Phong Mị, người này làm anh ấn tượng sâu đậm, khi ở ban công chính anh ta đã nắm tay ngăn cản Nhã Tư.
Tuy nhiên anh chưa lần nào gặp qua anh ta, cũng không biết lai lịch, Hòa Huân Thức thừa biết một khi ngồi ghế vip không phải nhân vật dạng vừa, cánh môi bạc vẽ ý cười tế nhị, lịch thiệp đứng dậy, chậm rãi đi tới vị trí của Ngôn Phong Mị cúi người xuống, nhặt tấm thẻ lật lên coi thì ra là danh thiếp của anh ta.
Ngôn Phong Mị: Tổng giám đốc công ty phần mềm.
Hòa Huân Thức ghi nhớ từng nội dung, tùy tiện vứt lại chỗ cũ, xem ra có chút địa vị, bất quá chưa biết bạn hay thù.
Hạ Ngưng Âm cảm giác hơi ấm truyền vào người, cứ thế ôm chặt người ta suốt đường bỏ chạy, cơ thể thơm tho lại không kém phần thân quen, Hạ Ngưng Âm biết mình đã an toàn, buông lỏng cảnh giác đèn nén sự sợ hãi trong lòng.
Khịt khịt lỗ mũi, Hạ Ngưng Âm lấy mu bàn tay lau nước mắt, thế nhưng nó ngày một rơi nhiều hơn, tính cởi mặt nạ liền nghe có tiếng ồn xung quanh đành thả tay xuống, cô không dám trước mặt mọi người bại lộ thân phận, để họ thấy rõ diện mạo của mình.
Ngôn Phong Mị chú ý động tĩnh của cô, mỉm cười dịu dàng, hồi tưởng lúc cứu cô da đầu một hồi tê rần, mẹ ơi, anh rõ ràng rất tỉnh táo, làm sao hành xử như thiếu suy nghĩ cứ đâm đầu vào chỗ chết.
Cúi đầu nhìn người trong ngực, anh và cô đâu có quan hệ mật thiết gì, ngoại trừ lần gặp nhau ở nhà vệ sinh.
Cô không tính là đẹp, càng không thuộc khẩu vị của anh, đối với việc cứu cô chẳng mang lợi ích gì, tại sao anh phải liều mạng chứ? Chắc do thấy cô liên tục giãy dụa, nhất thời chạnh lòng, bất quá những cô gái kia cũng vùng vẫy, thế nào anh lại cứu mỗi mình cô?
Càng nghĩ càng rối càng tìm không ra lý do chính đáng, lắc đầu lia lịa, nếu không biết thì thôi vậy.
Tới tầng hầm, Ngôn Phong Mị đem Hạ Ngưng Âm đặt vào xe của mình, thấy cô cứ đeo mặt nạ, tưởng cô còn sợ liền mở lời an ủi: "Chúng ta an toàn rồi, cô có thể tháo mặt nạ."
Nghe giọng nói của Ngôn Phong Mị, Hạ Ngưng Âm giật mình, kiểu như hơi quen quen chẳng qua là chưa nhớ nghe ở đâu.
Hạ Ngưng Âm tháo mặt nạ, nhìn về chỗ phát ra âm thanh là vẻ mặt mong đợi của Ngôn Phong Mị đang chăm chú vào cô, Hạ Ngưng Âm nhận ra anh, có phần ngạc nhiên: "Sao lại là anh? ! Làm sao có thể. . . . . . ."
"Hắc hắc." Ngôn Phong Mị cười mê hoặc, tin chắc mười phần mà nói: "Tôi biết ngay cô sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, cảm giác làm anh hùng không tệ a, tuy nhiên cô chịu nhìn tôi bằng kiểu say mê, tôi sẽ cao hứng hơn."
Hạ Ngưng Âm sờ lỗ mũi, "Anh. . . . . ."
Thấy cô ngờ nghệch, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay cầm mặt nạ không huyết sắc, trên mặt mang nụ cười yếu đuối, cả người giống như phiên bản Lâm Đại Ngọc, nhìn không ra là cùng một cô nàng cáu gắt mà anh gặp ở toilet, khi đó tính tình của cô rất kiêu ngạo.
Mắt liếc Hạ Ngưng Âm, vô tình thấy cô chưa cái nút áo, Ngôn Phong Mị mất tự nhiên xoay mặt, "Lạnh không? Khoác áo cẩn thận."
Hạ Ngưng Âm nghe vậy cúi đầu nhìn khuôn mặt liền đỏ hồng, vội vàng cài lại, nhỏ giọng: "Cám ơn anh, còn nữa tại sao muốn. . . . . ."
Ngôn Phong Mị tùy tiện vẫy tay rồi đưa tay: "Nghĩ cứu liền cứu, nào có nhiều lý lẽ chứ, ai u, nói nãy giờ vẫn chưa giới thiệu, tôi tên Ngôn Phong Mị, Ngôn trong ngôn ngữ, bày tỏ tưởng niệm, Phong trong phong diệp, Mị trong sức quyến rũ vô hạn, còn cô."
Hạ Ngưng Âm nhép nhép miệng, trong lòng bần thần, nhớ lại tình cảnh lúc nãy, sự nhục nhã khiến cô muốn tự vẫn may nhờ anh đã cứ sống trái tim cô, tâm tình vui mừng lại có phần thấp thỏm.
Ngôn Phong Mị thấy mắt cô cứ đặt trên người anh, khóe miệng lộ ra nụ cười hiền hòa, đôi con ngươi sưng bụp lại có khả năng hấp dẫn anh, một hồi lâu anh mất tự nhiên xoay người qua chỗ khác, thiệt là nhiều khi bị mỹ nhân nhìn đến sượng mặt nha?
Nhất thời Ngôn Phong Mị lóng ngóng, liếm đôi môi: "Thế nào, dòm tôi có đến hoa si luôn hả người đẹp? Mặc dù tôi vừa gặp đã vạn người mê á..., nhưng cô là con gái cũng nên dè chừng chứ, với lại bị người ta xem như động vật lạ, tôi không ngại mới lạ."
"Ách, xin lỗi." Hạ Ngưng Âm gục đầu xấu hổ, đối với người xa lạ mới cứu mình, lúc này hơi ngượng ngùng"Cái đó, nếu anh không ngại có thể lặp lại lần nữa được không, tôi hơi mất tập trung."
Giọng điệu của cô khiến Ngôn Phong Mị bật cười, cô đang mắc cỡ kìa? Anh hơi bất ngờ nha, cảm giác thú vị nổi lên ý niệm trêu đùa: "Xin hỏi, cái đó, tôi để ý thì sao?"
"Anh cứ nói đi?" Hạ Ngưng Âm nhíu mày, lập tức thay đổi thái độ, khả năng thích nghi hoàn cảnh của cô rất mạnh.
Ngôn Phong Mị vuốt cằm, biết cô đã khôi phục lại tinh thần, xem ra anh cứu không nhầm người, cô rất đáng giá!
Ngôn Phong Mị lần nữa đưa bàn tay ra, ngữ điệu âm trầm: " Tôi tên Ngôn Phong Mị, Ngôn trong ngôn ngữ, bày tỏ tưởng niệm, Phong trong phong diệp, Mị trong sức quyến rũ vô hạn, còn cô."
Hạ Ngưng Âm cũng đưa bàn tay nắm lấy tay anh, khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ: "Hạ Ngưng Âm, tôi nghĩ trình độ của anh đủ hiểu ý nghĩa tên tôi."
"Tốt!" Ngôn Phong Mị giơ ngón cái lên, nháy mắt một cái rồi qua chỗ ghế lái hỏi: "Đi đâu? Tôi đưa cô đi." Xe của anh đời nào để phụ nữ lên ngồi, nếu có cũng do anh quyết định, nay anh cho cô đặc quyền riêng, chỉ vì nể tình thương xót cô.
Hạ Ngưng Âm tính mở miệng đã bị Tư Khảm Hàn cắt ngang"Cô ấy không thể theo anh!"
Tư Khảm Hàn bắt gặp bọn họ, đôi ưng mâu sắc bén quan sát Ngôn Phong Mị, lạnh lùng nói: "Cô ấy đi cùng tôi, chuyện mới vừa rồi cảm ơn anh, tôi rất biết ơn."
Ngôn Phong Mị thu hồi sự ôn nhu, ngay tức khắc trở nên hung tàn như đang dò xét đối phương, mặt đối mặt với Tư Khảm Hàn, cái nhìn sang Hạ Ngưng Âm.
Cô nghe ra giọng nói của ác ma, thân thể không tự chủ run rẩy, hồi tưởng tới màn vũ nhục kia, khuôn mặt cứng đờ nhìn thẳng anh