Tổng Giám Đốc, Anh Thật Biến Thái!

Chương 7

Hai người đàn ông ăn mặc có vẻ giang hồ đang mờ ám trao đổi cái gì đó. Tên to béo kia cẩn thận nhìn xung quanh rồi rút ra từ trong người một bao bột màu trắng, rất nhỏ. Nhưng mà so với số tiền kia mà hắn nhận được thì lớn hơn rất nhiều. Bọn chúng ai nấy đều vô cùng sung sướng, tên kia mặt hốc hác, mắt thâm quầng vội vàng rời khỏi, còn tên to béo ở lại đếm tiền kĩ càng, thích thoảng lại nở nụ cười thỏa mãn.

Hạ Khinh run rẩy, con ngươi giãn ra hết cỡ, theo như kinh nghiệm mười mấy năm qua có được, bọn chúng chính là đang giao dịch ma túy, thường thì những người trong hoàn cảnh như cô sẽ bị đem đi thủ tiêu. Tốt nhất cô nên im lặng mà rời đi, như vậy mới có thể bảo toàn được tính mạng.

Trời tối, Hạ Khinh phải nhẹ nhàng hết sức mới có thể không phát ra tiếng động, nhưng mà ông trời giống như ghét bỏ cô, ngang nhiên để một cục đá ngay giữa đường. Hạ Khinh vô tình giẫm phải, làm cho nó vang lên tiếng ""lạch cạch"" vô cùng lớn.

- Đứa nào?

Hạ Khinh hoảng hốt chạy liền một mạch, chỉ thấy tên to béo kia cầm đèn pin đuổi theo cô. Nhưng số cô đen đủi thế nào lại chạy vào ngõ cụt, phía bên trên, bức tường cao tầm hai mét thật quả không khả thi mấy nếu cô muốn nhảy qua.

- Mày đứng lại.

Nghe thấy tiếng kêu của tên kia từ đằng xa, Hạ Khinh đành nhắm mắt nhắm mũi chui vào thùng rác trong góc.

Người đàn ông to béo phải một lúc mới đến nơi, thân hình to lớn của hắn nếu so với vóc dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn của Hạ Khinh không thể đuổi kịp. Rõ ràng là hắn thấy cô chạy vào trong này, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy nữa.

-Mẹ kiếp, con chuột nhắt ra đây cho tao.

Cả một hàng dài thùng rác đựng rác thải, hắn đều tức giận đạp đổ, lúc đến gần thùng rác cuối cùng trong góc, định đạp một cái cho bõ tức thì chuông điện thoại reo. Không biết có phải việc quan trọng không nhưng tên béo mặt tái xanh, hớt ha hớt hải chạy về.

Hạ Khinh ở bên trong mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả người co rúm lại mà cầu mong hắn đi thật nhanh. Chỉ tới khi không còn nghe thấy tiếng động, Hạ Khinh mới dám bò ra.

- Tên chết tiệt, ta mà có võ công thì đã xử ngươi lâu rồi.

Hạ Khinh trợn mắt bĩu môi, tức giận vứt vỏ chuối ở trên đầu xuống. Đắc trí được một lát, một bên chân bỗng có cảm giác ươn ướt lại ngứa ngáy vô cùng. Hạ Khinh đứng im thin thít nhìn xuống, phía bên dưới, một con chuột cống to lù lù, cả người đầy lông đang mặc sức tung hoành dưới chân cô.

Cả cuộc đời Hạ Khinh, cô sợ nhất chính là chuột, đặc biệt là chuột cống.

- Mẹ...mẹ ơi!!!

oOoOo

Cầm tấm card chói lóa trên tay, Hạ Khinh thở dài dựa người vào tường. Suy đi tính lại, vẫn chỉ còn cách tới gặp hắn, tên Sở biến thái kia. Mặc dù biết chắc sẽ rất nhục nhã, nhưng mà tương lai sau này của cô còn rất dài, vốn dĩ không thể trở thành người thất học đi ăn xin như vậy được.

Ngước mặt lên đến gãy cả cổ, Hạ Khinh ngẩn ngơ đứng nhìn biệt thự trước mặt. Nghe lời đồn đại đã lâu, nhưng mà ngoài đời thật quá khác so với tưởng tượng.

Hạ Khinh phủi phủi bộ đồng phục dính đầy bụi, sửa sang tóc tai lại cho nghiêm chỉnh, cô thật không muốn để hắn ta nhận ra bộ dạng lúc này của cô. Chậm rãi bấm chuông, một lúc sau, một bà lão gương mặt phúc hậu ra mở cửa.

- Hạ tiểu thư, mời cô theo tôi.

Hạ Khinh có chút ngạc nhiên, đã hơn 1h sáng mà bọn họ vẫn chưa ngủ ư, còn nữa, bà ta biết cô tới đây để gặp Sở Bạc Nghiên? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà chẳng mấy chốc, cô liền quên hết sạch. Phía bên trong nhà, tất thảy đều giống như một cung điện hiện đại, tiện nghi lại quý phái, đặc biệt lại mang cho cô một cảm giác ấm cúng lạ thường cuốn đi toàn bộ suy nghĩ của cô.

Ngó ngó nghiêng nghiêng đủ kiểu, chẳng mấy chốc mà Hạ Khinh đã theo bà lão kia đến tầng hai của biệt thự. Gõ một cái, bà lão kia liền rời đi.

Hạ Khinh bối rối nhìn theo bóng dáng của bà lão, chỉ thấy bên trong vang lên một giọng đàn ông trầm khàn.

- Vào đi.

Hạ Khinh run run nắm lấy tay cửa, chẳng biết từ bao giờ cô đã trở nên sợ hãi người đàn ông này. Lại nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ của cô, Hạ Khinh không chần chừ mà đẩy cửa vào, trên mặt vô cùng cao ngạo.

- Sở biến thái, chào anh.

Nghe thấy giọng nói lảnh lót quen thuộc, Sở Bạc Nghiên dừng động tác lật sách lại, hắn mỉm cười thích thú. Nhưng cái tên gọi này, hắn không dám nhận.

- Cô từ bao giờ lại ăn nói thất học như vậy, thật đáng thương.

Hắn nhìn cô, ánh mắt hẹp dài bỗng trở nên sắc lạnh.

Hạ Khinh rùng mình một cái, phía bên ngoài, gió lạnh thổi vào làm cho cửa gỗ đóng sầm, cả người Hạ Khinh giật mình như con mèo xù lông, khép nép lại, vốn dĩ đã lạnh lúc này lại lạnh hơn. Hạ Khinh mặt tím tái, đúng rồi, hắn còn dám nhấn mạnh chữ ""đáng thương"" để làm nhục cô nữa, thật khiến cô tức điên.

- Hừ, đừng dài dòng nữa, anh cần gì ở tôi thì nói mau lên.

Hạ Khinh khinh bỉ cười, cô cố gắng nhất có thể để che giấu sự bối rối bên trong của mình, nhất quyết không để hắn khinh thường mình.

- Muốn gì? Cô không tiền, cũng không danh phận, cô nghĩ xem còn cái gì đáng giá để tôi muốn.

Sở Bạc Nghiên nhàn nhã chống cằm nhìn cô, hắn muốn cô phải biết rằng, sỉ nhục một người như hắn là điều vĩnh viễn không thể.

Hạ Khinh nghĩ lại một chút, hắn nói cũng không phải không đúng, vậy chắc là không phải muốn cô rồi.

- Đúng vậy, vậy anh muốn tôi làm gì, còn nữa, có thể trả lại tài sản cho tôi được không? Tôi sẽ trả anh đúng hẹn.

Nhìn bộ dạng ngây thơ của Hạ Khinh, Sở Bạc Nghiên bỗng bật cười thành tiếng, giọng nói của hắn mang theo sự mỉa mai.

- Ngu ngốc, cô chưa đọc bản hợp đồng à, tôi mua cô với giá gấp vạn lần số tiền cô nợ Trương Phong, đã bán cho tôi là người của tôi. Nếu không muốn, lập tức trả tiền, sau đó cút, nếu không tôi lôi cô ra tòa vì vi phạm hợp đồng.

Những lời lẽ đanh thép của Sở Bạc Nghiên giống như đánh một cái vào đầu Hạ Khinh, gấp vạn lần, chính là cô làm đến chết cũng không trả nổi.

- Anh, tại sao lại làm vậy?

Hạ Khinh run rẩy, bàn tay thon dài nắm thành quyền, cố gắng lắm cô mới ngăn được bản thân rơi lệ.

- Chỉ là hứng thú, hơn nữa cô làm tôi ngứa mắt, đừng lo, chơi xong tôi sẽ thả cô ra.

Sợ Bạc Nghiên thích thú nhìn bộ dạng này của cô, hắn biết rõ cô gái này đã sợ đến phát khóc nhưng vẫn tỏ ra mình là một người kiên cường.

Hạ Khinh đột nhiên có chút hy vọng, nếu đã như vậy, chi bằng cứ nhắm mắt mà chấp nhận, hắn ta nhất định rất nhanh sẽ chán cô, hơn nữa, cô tự nhận mình chả có chỗ nào hấp dẫn đàn ông cả, tính cách hướng nội vừa nhạt nhẽo vừa vô vị.

- Được thôi, làm người của anh cũng tốt, tôi rất thích.

Sở Bạc Nghiên có chút kinh ngạc, rất nhanh đã đổi ý, thật là một phụ nữ thú vị, hắn muốn xem xem cô sẽ giở trò mèo gì.

- Lại đây.

Sở Bạc Nghiên dùng ngón trỏ khều khều ý muốn cô lại gần, Hạ Khinh nghi hoặc nhìn hắn một lúc, lúc sau mới dám tiền lại. Nhưng với cái khoảng cách này, chẳng ai nói là nó gần cả.

- Không hiểu tiếng người ư? Lại gần nhất có thể cho tôi.

Hạ Khinh bị giọng nói lớn của Sở Bạc Nghiên dọa đến tim sắp nhảy ra ngoài, nhích mãi, cô mới dời khỏi chỗ ban đầu được vài centimet.

- Lại nữa. Sở Bạc Nghiên ra lệnh.

- Nữa.

- Nữa...

Cứ như vậy, Hạ Khinh đã ở ngay bên cạnh đầu gối của hắn, bàn tay nắm chặt vạt váy đến nhàu nát, môi bị cắn đến sưng tấy rất đáng thương.

- Ngồi xuống.

Sở Bạc Nghiên ngăn không cho bản thân bật cười, tay vỗ vỗ bắp đùi rắn chắc của mình.

Gì chứ? Hắn muốn cô ngồi lên đùi hắn, thật quá biến thái.

Thấy Hạ Khinh đứng đờ đẫn không chịu nhúc nhích, Sở Bạc Nghiên tức giận nắm chặt lấy cánh tay cô, ép cô phải ngồi lên đùi mình. Bàn tay to lớn vòng qua eo thon, mắt đảo quanh cả người cô một lượt, sau đó dừng lại ở bộ ngực đầy đặn. Hắn là đã lâu chưa ngửi qua mùi hương nhàn nhạt này, trong lòng liền có chút ngứa ngáy khó chịu. Nghĩ đến đây, Sở Bạc Nghiên thật muốn đem cô ăn sạch.
Bình Luận (0)
Comment