Tổng Giám Đốc Bức Hôn

Chương 19

Vì sao ko thể hòa bình sống chung?

Nhìn Lâm Lập Phong chẳng biết xấu hổ, Hạ Tử Tình thực sự tức giận! Nàng lực mạnh đẩy anh ra, 1 mình bỏ về phòng.

Hạ tử phượng nhìn Hạ Tử Tình bỏ đi, 1 lần nữa lại vào lòng Lâm Lập Phong, "Lập phong, em thực sực ko ngại chuyện danh phận, miễn là chúng ta có thể bên nhau, chuyện gì em cũng chịu."

Nhìn Hạ Tử Phượng ngàn lần nhu tình, khóe miệng Lâm Lập Phong nhất thời lộ ra 1 nụ cười lãnh khốc, "Tử phượng,việc đã đi qua thì ko cách nào quay lại.Sự thật cho đến bây giờ, tôi chỉ có thể nói, kiếp này chúng ta vô duyên."

Anh nói rồi đẩy Hạ Tử Phượng ra, lạnh lùng vô tình rời đi.(Hô Hô, hay ..hay yêu Phong ca của ta quá…:d)

"Lập phong, lập phong. . . . . ."Mặc kệ Hạ Tử Phượng ở phía sau đang lớn tiếng gọi,anh vẫn cư nhiên lãnh khốc bỏ đi ko quay đầu lại.

Hạ tử phượng thật sự tức giận!Muôn chuyện cũng là do cái con hồ ly tinh Hạ Tử Tình! Nàng trăm triệu cũng ko ngờ tới Hạ Tử Tình cư nhiên ko hề nể mặt nàng! Tự mình đến khách sạn tìn Lập Phong!Đúng là thủ đoạn cao thủ!Nàng ngày hôm nay cuối cùng cũng đã nhìn thấu được em gái của mình rồi!

Hạ tử phượng tự nói với bản thân mình,nàng sẽ cùng Hạ tử tình đối kháng! Từ Từ nay về sau, nàng nhất định cũng sẽ ko cho nó có lấy 1 ngày lành_!

Hạ Tử Tình và Lâm Lập Phong ngồi trong xe có rèm che,trở về nhà.Trong xe, 2 người ko hề nói với nhau 1 câu gì, ko khí xung quanh có vẻ rất ủ dột

Một lúc lâu, Hạ Tử Tình nhịn không được hỏi Lâm Lập Phong: "Anh thực sự thống hận tôi đến như vậy sao? Ngay cả một chút an bình cũng không thể cho tôi à?"

"Cô nghĩ như thế nào mà hỏi như vậy?" Anh mỉm cười vô tội (…Phong ca..chỉ có thể nói là vô (số ) tội )

"Anh khiến đại tỉ hiểu lầm tôi sâu sắc, phá hư bầu ko khí hòa bình của nhà tôi.Anh cảm thấy hài lòng lắm sao?" Nàng rất bất đắc dĩ nhìn anh nói.

"Ko phải cô rất để ý đến người trong nhà à?Tôi thích nhìn người nhà cô đấu!" Lâm Lập Phong lạnh lùng vô tình chống lại đôi mắt u buồn của nàng.

Nhìn thấy vẻ nhu nhược trong đôi mắt nàng, cư nhiên trong lòng anh có chút xúc động

"Lẽ naò anh làm tổn thương tôi vẫn chưa đủ sao ? Anh bắt ép tôi phải gả cho anh , khiến tôi mất đi người đàn ông mình yêu nhất .Anh phá hoại tình cảm của tôi và đại tỉ , khiến tôi trở thành tội nhân!Thậm chí ngay cả công việc tôi thích nhất, anh cũng tước đoạt .Anh còn muốn thề nào nữa?" Hạ Tử Tình càng nói càng thương tâm, nước mắt ở khóe mắt ko ngừng tuôn rơi

Bại lộ lễ phục dạ hội

Sau cái chuyện gièm pha kia, anh hầu như đều ngập đầu trong tai nạn! Anh thân là tổng giám đốc tập đoàn công ty Lâm Lập, là trưởng tôn của Lâm thị gia tộc, từ nhỏ đã là 1 người sống trong cao quý và vinh quang!

Sau khi từ nước Mỹ tốt nghiệp đại học trở về, anh đã cùng các anh em họ trải qua ko ít gian khổ trổ hết tài năng mới đoạt được cái vị trí tổng giám đốc này (trình độ cáo của Phong ca ta ko hề nghi ngờ )

Khi trở thành tổng giám đốc, anh đã ngày đêm nỗ lực dốc sức khiến cho tập đoàn Lâm Lập vững mạnh sừng sững đứng trong thị trường làm ăn của thế giới.

Nhưng khi cái tin đồn “Đồng tính luyến ai” vừa xuất hiện,địa vị và vinh quang của anh đã phút chốc biến mất ko còn thấy bóng dáng tăm hơi!Hình tượng tổng giám đốc tập đoàn Lâm Lập hùng mạnhkhiến cho nhiều người ái mộ trong nhiều năm qua của anh lập tức bị xóa mất, phút chốc anh đã trở thành 1 người trắng tay!Thành điều sỉ nhục cho cả gia tộc,thành ngoại tộc trong mắt mọi người!

Anh đã từ “vương tử của bầu trời” trở thành “ chuột chạy qua đường” !Thay đổi lớn như vậy, thử hỏi làm sao anh có thể chấp nhận?

Lẽ nào anh ko nên hận nàng? ! Lẽ nào anh ko nên dằn vặt nàng để phát tiết oán hận trong lòng bấy lâu?

Sau đó để bảo vệ anh,ba đã công bố với dư luận bên ngoài rằng 1 tháng sau anh sẽ kết hôn.Thế nhưng, người anh yêu nhất –Dư Tuyết Lâm, lại vì danh phận xử nử bỏ trốn mất! Đối mặt với tình cảnh trắc trở như vậy,anh ko còn cách gì tốt hơn là đến tìm nàng!

Gièm pha này là do 1 tay nàng làm ra, lẽ nào nàng không chịu trách nhiệm?

Nếu như muốn tùy tiện tìm 1 người phụ nữ để kết hôn, thì lúc nào mà anh chẳng kết hôn được!Nhưng như vậy thì anh ko cam lòng! Nàng đã hại anh gần chết, chẳng lẽ nàng lại có thể vui vẻ cùng người đàn ông mình yêu kết hôn sống hạnh phúc sao?

Nếu như anh đã đánh mất khả năng hạnh phúc, anh đương nhiên cũng sẽ ko thể làm nàng hạnh phúc!

Nếu như phải xuống địa ngục, vậy thì hãy cùng nhau xuống địa ngục trầm luân luôn!

Ngày hôm nay là sinh nhật của lão thái gia Lâm gia, trong đại viện của Lâm gia đều tập trung nhân tài, nhân viên chính phủ quản trọng, thương gia nổi tiếng , đại gia giàu có, nhân vật nổi tiếng , thiên kim nhà giàu, học giả, truyền thông,. . . . . .Tất cả đều là những người có tiếng có tăm!Người người đều toát lên vẻ phú quý,ánh sáng của máy chụp ảnh ko ngừng nháy lên thật náo nhiệt phi phàm!

Mà tâm điểm được nhiều người chú ý nhất là cháu dâu mới cưới của Lâm gia _ Hạ Tử Tình.Nàng mặc bộ lễ phục màu cam lẫn trong đám người vẫn tỏa sáng, khuôn mặt tinh xảo, môi mềm đỏ bừng, đôi mắt mỹ lệ có thần, dáng người khuê gợi, trên người lại bốc ra một mùi hương dễ chịu, khiến cho mọi người đều phải ghé mắt nhìn

Mang thai

"Anh xem mấy cô gái kia có người nào mặc áo khoác ko_?Mặc áo khoác đúng là xấu a!" Hạ Tử Tình có ý bảo anh nhìn đám phụ nữ .

"Bọn họ mặc quần áo gì đối với tôi cũng ko quan hệ! Tôi chỉ muốn cô phải ăn mặc cho nghiêm chỉnh 1 chút.Tôi ko muốn nhìn thấy con mắt sắc lang của mọi người đảo trên người cô!" Lâm Lập Phong hung thần ác sát nói.(xì…xì…giữ vợ ghê thế:d)

Hạ Tử Tình liếc nhìn Lâm Lập Phong 1 cái,cái đồ đàn ông bá đạo ích kỉ! Nàng bất đắc dĩ xoay người bỏ đi.Anh lập tức nắm chặt lấy tay nàng, "Cô đi đâu?"

"Tôi đi tìm bà mượn áo khoác." Hạ Tử Tình không hờn giận chăm chú liếc mắt nhìn anh.

Thấy nàng nghe lời như vậy, tâm tình của anh lập tức tốt hẳn lên.

"Bà của tôi ở phòng khách." Anh hảo tâm nói.

"Tôi biết."

Hạ Tử Tình đi tới phòng khách vốn dĩ đã đầy người của Lâm gia, ở đây ngoài tập trung người nhà của Lâm gia còn có rất nhiều bạn bè thân thích. Tất cả mọi người đều vây quanh bà cố nội như muốn nói nói điều gì đó.

"Bà khỏe ko?." Hạ Tử Tình rất lễ phép cùng bà chào hỏi trước tiên.

"Khỏe, khỏe, ngươi tìm chỗ ngồi đi." Bà cố nội rất hòa thuận nói.

"Dạ." Hạ Tử Tình đi tới mẹ chồng Bạch lệ, thấp giọng cùng bà bà nói: "Mẹ, con muốn mượn áo khoách.Con cảm thấy hơi lạnh."

"Nga." Bạch lệ gật đầu, cùng con dâu rời đi.

Đi vào cửa phòng nàng, nàng liền mở tủ quần áo nhìn Hạ Tử Tình nói: "Con xem nhìn thích cái nào?"

Hạ Tử Tình chọn 1 chiếc áo khoách màu trắng, nếu mặc nó lên người , xem ra rất hợp.

"Cái này, mẹ." Hạ Tử Tình cung kính nói.

"Tốt lắm. Quay về với chuyện chính 1 chút. Chúng ta cũng có chuyện muốn nói. Cô vào Lâm gia lâu như vậy, tôi cũng chưa có dịp nói chuyện với cô." Bạch lệ có ý bảo con dâu ngồi xuống ghế sofa đặt cạnh nàng

Hạ Tử Tình chiều ý mẹ chồng ngồi xuống bên cạnh,đôi mắt mỹ lệ mở to chuyên chú nhìn nàng.

"Cô biết là, tôi với mẹ cả của cô là bạn bè. Thật ra thì chúng tôi muốn Lập Phong cùng Tử Phượng kết hôn, nhưng ko ngờ lại bị cô xen vào.Tôi ko còn cách nào khác, lập phong nói thích cô, muốn kết hôn với cô. Ta cũng đành chấp nhận."

Hạ Tử Tình cúi đầu, tiếp tục nghe mẹ chồng nói. Nàng đương nhiên đương nhiên biết rõ mẹ chống ko thích nàng.Người mà Bạch lệ cảm thấy xứng đáng làm vợ Lâm Lập Phong nhất ko phải là nàng mà là đại tỉ!

"Làm con dâu Lâm gia,cô phải nhớ kĩ 3 việc: thứ nhất phải biết chăm sóc chồng.thứ 2 phải biết giữ gìn vinh quang cho Lâm gia,ko được làm ra mấy cái chuyện vượt rào.thứ 3 phải giúp cho Lâm gia tăng nhân khẩu."

Ôm Tình Nhân Cũ

"Đương nhiên, nếu cô ko thể sinh con thì Lâm gia còn muốn cô làm gì?" Bạch lệ lạnh lùng nói

"Thật tốt quá!" Hạ Tử Tình hưng phấn thốt ra

"Cái gì? !Cô nói cái gì? !" Bạch lệ nhìn chằm chằm vào con dâu hỏi. Nàng có phải đã nghe lầm rồi hay ko?Con dâu của nàng hình như vừa nói tốt quá sao?

Hạ Tử Tình phát hiện mình đã lỡ lời vội vã cứu vớt: "Con, con muốn nói là thảm quá thưa mẹ."

"Đương nhiên! Bị chồng ruồng bỏ, cô chỉ còn biết đến mùi vị thê thảm mà thôi.Vì thế, nếu ko muốn vậy cô phải tự giải quyết cho tốt! Nhanh chóng sinh cho Lập Phong 1 đứa con, tốt nhất là con trai! Địa vị của cô tại Lâm gia sẽ ko ngừng thăng tiến." Bạch lệ hảo tâm nhắc nhở

"Con biết rõ mà mẹ." Hạ Tử Tình gật đầu nở 1 nụ cười xán lạn

"Cô biết rõ là tốt rồi, cô đi chơi đi." Bạch lệ nhìn con dâu nói.

"Cảm tạ mẹ." Hạ Tử Tình cõi lòng vui vẻ rời khỏi phòng Bạch lệ. Nàng nhất thời cảm thấy ngực mình có chút trống trải do oán khí trong lòng nàng bấy lâu nay đã bị quét sạch!

Thật là tốt a!Vui quá! Chỉ cần nàng nội trong 1 năm ko thể mang thay,thì nàng có thể quang mình chính đại mà rời khỏi Lâm gia rồi. Thật sự là quá tốt! (..hồ..hồ…tỉ mơ à!!Phong ca nhất định là ko để tỉ mơ hảo đâu)

Nàng hưng phấn mà đi tới, đến 1 chỗ rẽ thì đột nhiên lại bị 1 người lôi vào vách tường. Nàng giật mình định bụng hét to nhưng đã bị 1 bàn tay to che kín miệng (tèng..teng…tình địch số 1 của Phong caca đã xuất hiện!! Xin các bạn cho 1 tràng pháo tay *bộp bộp* *bộp bộp*)

"Đừng la! Anh là Vĩ Hoành."

Hạ Tử Tình sửng sốt một chút, trừng mắt to.Ở đây rất tối , nàng phải nhìn 1 lúc mới nhận thấy rõ mặt anh, nhận thấy anh, tâm tình của nàng liền bình an trở lại. Nàng còn tưởng rằng là người nào có ý đồ đen tối chứ?Có gan như vậy cũng giỏi! Tại Lâm gia mà dám gây sự sao!

Anh thấy nàng đã bình tĩnh trở lại,liền buông nàng tay che miệng nàng ra.

"Anh muốn làm gì? Vĩ hoành." Hạ Tử Tình lãnh tĩnh mà nhìn anh.Người đàn ông tuấn lãng này đã từng là người mà nàng yêu sâu đậm nhất! Có thể hiện tại. . . . . .

"Khỏe ko? Tử tình." Anh quan tâm hỏi.

"Tôikhỏe. Cảm tạ đã quan tâm."Lúc trước khi nàng bị bắt ép kết hôn cùng Lâm Lập Phong thì nàng đã xác thực nàng phụ anh vì thế đối mặt với anh ,nànglúc nào cũng cảm thấy hổ thẹn!Nhưng cho đến ngày thứ 2,khi anh đem theo niềm vui mới xuất hiện trước mặt nàng thì lòng hổ thẹn trong lòng nàng đã tiêu tan đi mất!
Bình Luận (0)
Comment