Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 13

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sáng sớm thứ hai nào cũng đầy bận bịu và căng thẳng. Tạm biệt hai ngày nghỉ ung dung rảnh rỗi, thế giới lại quay cuồng lần nữa, ngay cả người đi trên đường cũng nhịp bước nhanh hơn. Trong phòng chụp ảnh của công ty Thịnh Hạ, nhân viên công tác mặc đồng phục chỉnh tề chạy qua chạy lại bận rộn, tiếng giày cao gót “Lộc cộc lộc cộc” nện lên sàn nhà và tiếng chỉ đạo vang lên bên tai không ngừng. LQĐ

“Nhanh lên nhanh lên, đã chuẩn bị xong chưa? Thiên vương Trần sắp tới đó!” Một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, cách ăn mặc gọn gàng thoạt nhìn có vẻ là người phụ trách đang quát ầm lên với nhân viên công tác đi qua đi lại. Tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch đủ để thấy địa vị “Thiên vương Trần” trong miệng bà ta ra sao.

“Thiên Vương Trần tới đấy!” Lúc này, một nhân viên công tác hét lên, trong nháy mắt tầm mắt tất cả mọi người đều dồn về phía lối đi, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy đeo mắt kính được rất nhiều trợ lý và bảo vệ vây xung quanh, vị kia vừa rồi còn nghiêm túc giờ phút này đổi thành vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nghênh đón, “Thiên vương Trần, ngài tới sớm quá.”

Trần Trạch tháo mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa hết sức mê người, xem ra chính là kẻ đa tình, cũng không biết khiến bao nhiêu thiếu nữ người trước ngã xuống người sau kế tục, “Tiên sinh Tô tới chưa?”

Người phụ trách vồn vã làm tư thế “Xin mời,” rồi đi trước dẫn đường, “Tiên sinh Tô cũng vừa tới không lâu, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.” Thật ra bình thường quay MV như kiểu này đều điều nghệ sĩ cùng một công ty quay, đặc biệt là thiên vương của giới ca hát quay MV, đây là một cơ hội tốt để nâng đỡ nghệ sĩ nhà mình, đoán chừng chỉ có Trần Trạch có bối cảnh hùng hậu mới tùy hứng như vậy!

Trong phòng nghỉ, Tô Dục cầm kịch bản MV quay hôm nay chăm chú đọc, Lâm Vi  đi vào phòng nghỉ nhắc nhở cậu, “A Dục, Trần Trạch đến rồi.” 

“Em biết rồi.” Tô Dục mỉm cười đứng lên, phủi nhẹ vạt áo, sửa sang qua loa quần áo rồi theo Lâm Vi đi ra ngoài, mà lúc này Trần Trạch cũng vừa lúc đến cửa phòng nghỉ của Tô Dục.

“Thiên vương Trần.” Tô Dục lễ phép chào hỏi Trần Trạch, giọng điệu biểu lộ đúng chừng mực, không quá thân thiện cũng không lộ vẻ thờ ơ, tỏ vẻ tôn kính trước tiền bối đồng thời cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất dễ làm người ta có cảm tình.

Trần Trạch hứng thú cong môi lên, đôi mắt đào hoa sáng rực nhìn xung quanh, “Tiên sinh Tô chân thật hơn trên TV, nhìn còn đẹp hơn trên quảng cáo nữa! Tôi rất chờ mong hợp tác cùng tiên sinh Tô.” Giọng điệu anh ta mang theo chút ngả ngớn.

Tô Dục khẽ khàng nhíu mày, nhìn người trước mắt cũng biết bộ dạng không đứng đắn, anh ta tìm mình quay MV tuyệt đối không chỉ vì hình tượng phù hợp. Vì sao gần đây cậu cứ cảm thấy mặc dù cậu xuyên qua nhưng thật ra là bị truyện đam mỹ lừa? Nhưng, sao có thể chứ? Cậu mỉm cười thầm nói, chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

Giống như hôm qua trong điện thoại Lâm Vi đã nói, lần này cậu đóng quý công tử thời trung cổ, nhân vật vương tử sa sút trong MV thì do Trần Trách đảm nhận, cả MV đều thể hiện tình bạn giữa đàn ông với nhau. Nhưng, mặc dù nói thì nói vậy, có điều khi Trần Trạch một lần lại một lần kéo tay cậu sát vào thì Tô Dục cứ cảm thấy cả MV này hơi mập mờ, nhất là cảnh cuối cùng ôm nhau, mối tình thầm kín như vậy không có vấn đề gì sao?

“Cả kịch bàn MV này là do ai viết?” Trên đường về nghỉ ngơi rốt cuộc Tô Dục không nhịn được hỏi Lâm Vi.

Lâm Vi suy nghĩ một lát nói, “Là XXX viết, có điều hình như thiên vương Trần đưa ra không ít ý kiến.”

Quả nhiên… Trong lòng Tô Dục hừ lạnh.

Cả MV ngoại trừ trang phục rườm rà ra thì không có gì khó khăn, hơn nữa vì phong cảnh chủ yếu dựa vào chế tác hậu kỳ nên không cần quay lấy cảnh, Tô Dục có thể quay xong trong ngày.

Đi ra khỏi giải trí Thịnh Hạ, Tô Dục đang tính trở về xe ngồi thì Trẩn Trạch đột nhiên mời cậu, “Tiên sinh Tô, cậu xem bây giờ sắp tới bữa tối rồi, cùng đi ăn thì sao?”

Không đợi Tô Dục từ chối, bên cạnh đã truyền tới giọng nói lạnh như băng, “Ngại quá, em ấy đã có hẹn với tôi rồi.”

Tô Dục quay đầu nhìn lại, không phải là Lạc Bắc Minh đó sao. Thân là con cháu chính thống nhà hào môn hàng đầu của nhà họ Trần, đương nhiên Trần Trạch biết Lạc Bắc Minh, anh ta mập mờ quét mắt qua lại giữa Lạc Bắc Minh và Tô Dục vài lần, hơi có vẻ tiếc nuối nhếch miệng, “Một khi Lạc tổng đã hẹn mỹ nhân vậy thì thôi, hôm nào chúng ta gặp lại.” Nói xong liền nghênh ngang rời đi, trước khi đi còn không quên gửi nụ cười ý vị sâu xa cho Tô Dục, khiến khí lạnh trên người Lạc Bắc Minh lạnh thêm vài phần.

Sau khi đưa mắt nhìn Trần Trạch rời khỏi đó, Tô Dục xoay người như đùa giỡn hỏi Lạc Bắc Minh, “Tôi không nhớ tối nay tôi có hẹn cùng Lạc tổng.” Mặc dù nam chủ đại nhân giúp cậu đuổi một kẻ phiền toái như Trần Trạch đi, nhưng bản thân anh ta cũng là một người phiền phức.

Nghe Tô Dục nói chuyện với mình, khí lạnh trên người Lạc Bắc Minh lập tức bay sạch sẽ, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nụ cười yếu ớt, “Không phải đã nói gọi tôi là Bắc Mịnh sao? Tại sao lại gọi Lạc tổng.”

Vẫn còn chấp nhất chuyện này, Tô Dục không nói gì, nói này nam chủ đại nhân, họ thật sự quen thân lắm sao? Mặc dù tối hôm qua lúc ăn cơm Lạc Bắc Minh nói muốn làm bạn bè với cậu, nhưng bất quá Tô Dục chỉ xem là lời nói đùa nghe xong thì quên, trong tiềm thức cậu không cảm thấy Lạc Bắc Minh thật lòng.

“Chẳng lẽ Dục không muốn ở cùng với tôi sao?” Lạc Bắc Minh nói tiếp, lần này anh không biểu lộ tủi thân nữa, trên mạng nói vẻ mặt đấy không nên sử dụng quá nhiều lần, nếu không sẽ giảm hiệu quả.

Tô Dục vẫn im lặng như cũ, tầm mắt chăm chú dừng trên người Lạc Bắc Minh, Lạc Bắc Minh cũng thản nhiên mà chân thành tha thiết nhìn lại cậu, rất lâu sau, cuối cùng Tô Dục bại trận trước. “Đi thôi,” nói xong cất bước rời đi.

“Hả?” Lạc Bắc Minh nhất thời không phản ứng kịp.

“Không phải là đi ăn tối à?” Tô Dục quay đầu lại cười yếu ớt nói, “Chẳng lẽ anh đổi ý hả?”

“Sao có thể chứ?” Lạc Bắc Minh ba bước chuyển thành hai đuổi theo, nụ cười bên môi dần sâu hơn.

***********************
Trong một chiếc xe thể thao số lượng có hạn trên toàn cầu, Trần Trạch lười biếng tựa trên ghế lái phụ, vừa lấy điện thoại chơi trò chơi vừa nói chuyện cùng người đại diện Tiểu Dư bên cạnh.

“Vốn tưởng cậu ta chỉ có quan hệ với Lý Thụy, ai ngờ cũng mập mờ với cả Lạc Bắc Minh.” Trần Trạch thờ ơ nói, nhưng nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt kia, trong miệng chậc chậc vài tiếng, “Thật đúng là mỹ nhân mà!”

Người đại diện Tiểu Dư ngồi bên ghế lái nhíu mày, mặc dù biết Trần thiếu luôn phong lưu, nam nữ không kị, nhưng không nghĩ tới lần này lại vừa ý người của người đứng đầu nhà họ Lạc, “Trần thiếu, tha thứ cho tôi nói thẳng, ngài không đắc tội nổi với người đứng đầu nhà họ Lạc đâu.” Nếu ngài không muốn hủy hoại nhà họ Trần,,,, câu nói phía sau Tiểu Dư chỉ nghĩ chứ không dám nói ra, dù sao cậu chủ nhà mình cũng chẳng để ý.

Trần Trạch nghe vậy nhíu mày hơi ngả ngớn, “Anh không biết như vậy mới hứng thú à?”

“Trần thiếu!”

“Được rồi, tôi biết chừng mực.” Trần Trạch mất hứng khoát tay, “Cũng sẽ có ngày Lạc Bắc Minh chơi chán.”

“Đúng rồi, chuyện mấy ngày hôm trước tôi dặn anh thế nào rồi?” Đột nhiên Trần Trạch chuyển chủ đề.

Vừa nhắc tới chuyện chính, sắc mặt Tiểu Dư cũng nghiêm túc hẳn, “Đã sắp xếp ổn thỏa, trên cơ bản cả nhà họ Trịnh đều trong lòng bàn tay chúng ta rồi.”

“Rất tốt.” Trần Trạch nghe vậy cười thỏa mãn.

Chiếc xe thể thao không bị cản trở chạy trên đường cái rộng rãi, mùa hè đêm tới muộn hơn, sắp tới giờ cơm tối, bầu trời vẫn sáng, chỉ là không sáng như ban ngày mà có vẻ âm u, như thể sắp nổi gió bão.

************************

Sau khi ăn tối xong Lạc Bắc Minh đưa Tô Dục về nhà họ Tô như ngày hôm qua, sau đó trực tiếp lái xe chạy đi, nhưng không giống tối hôm qua, hôm nay Tô Dục về nhà thì ba Tô đang ở nhà.

“Ba.” Tô Dục chào, vì thời gian làm việc khác nhau nên cũng khá lâu Tô Dục chưa gặp ba mình.

Ba Tô khẽ gật đầu, nâng chén trà lên nhấp vài ngụm, ngay khi Tô Dục sắp về phòng thì ông gọi lại, “Nghe nói thời gian này con thân thiết với người đứng đầu nhà họ Lạc.”

Tô Dục ngẩn người, xem ra quản gia Chu đã nói với ba chuyện ngày hôm qua Lạc Bắc Minh tới đón cậu đi ăn tối, cậu suy nghĩ một lúc, cũng không nói ra tình hình thực tế, “Con chỉ tình cờ quen anh ta, cảm thấy trò chuyện hợp nên kết làm bạn bè.”

“Con đã trưởng thành, kết bạn bè như thế nào ba cũng không can thiệp quá sâu.” Ba Tô thả chén trà xuống bàn, quay đầu nhìn thẳng vào Tô Dục, “Có điều, cũng phải để ý chút, mặc dù bây giờ Lạc thị và Tô thị không động chạm nhau, nhưng ai nói trước tương lai được.” 

Thấy ba quan tâm mình, Tô Dục cười rạng rỡ hơn, “Con hiểu ạ, vậy con lên trước nghỉ ngơi đây.” Sau khi ba Tô gật đầu cậu lại sải rộng bước chân.

Khi đi đến đầu cầu thang cậu lại dừng bước, quay đầu đưa mắt nhìn ba Tô, “Ba, ba cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chú ý thân thể ạ.” Nói xong tiếp tục đi về phòng.

Dưới lầu, nét mặt của ba Tô nghiêm túc từ xưa đến giờ hơi dịu xuống, đứa nhỏ này thật sự trưởng thành rồi……. 

Hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment