Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 33

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Thời gian này tình cảm “Tình yêu tuyệt vời nghìn đời” triền miên, vô cùng cảm động Tô Dục và Lạc Bắc Minh bị truyền đi rầm rộ, mọi người đều biết, bởi vậy lúc Lạc Bắc Minh tới đoàn làm phim của Tô Dục thăm thú cũng không thèm che giấu gì nữa, quang minh chính đại show ân ái, chọc mù mắt người ta, ặc…. Mặc dù nói nam chủ đại nhân “Lạnh lùng đẹp trai bá đạo” lúc nào cũng không khiêm tốn. LQĐÔN

Bộ phim huyền huyễn này của Tô Dục quay cũng hơn nửa năm rồi, trong quá trình quay phim xảy ra không ít chuyện, nhưng nói chung vẫn tương đối thuận lợi. Hôm nay bộ phim này sắp hơ khô thẻ tre, cảnh quay của Tô Dục cũng ít đi, bởi vậy mấy hôm nay trôi qua rất thoải mái.

“A Dục!” Tô Dục đang ngồi một bên hết sức chăm chú xem mấy diễn viên khác quay phim thì thấy người đại diện Lâm Vi vui mừng hớn hở chạy về phía cậu.

Tô Dục tùy ý trêu ghẹo nói: “Nhìn mặt anh tràn đầy sức sống như vậy, cười tươi như đóa hoa, chẳng lẽ mùa xuân đến?”

“Đi…. “ Lâm Vi vung tay lên rồi nói tiếp, “A Dục, bộ phim này chính là đại chế tác, nghe đạo diễn bảo là muốn tranh giải thưởng Kim Cúc Hoa. Vai diễn Giáo chủ Thánh tử của em cũng là nhân vật kinh điển trong phim, nói không chừng em có thể dựa vào nhân vật này nhận được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất đó!”

(Đại chế tác: thường đề cập đến đầu tư lớn, một loạt diễn viên lớn, hiệu ứng hình ảnh tuyệt đẹp, sản xuất đẹp và chi tiết, công nghệ cao, hiệu ứng âm thanh, và câu chuyện căng thẳng và thú vị, có thể mang lại tác động mạnh mẽ cho khán giả - Theo baidu)

Tô Dục cười cười, không mấy để ý lời Lâm Vi nói, “Nam phụ xuất sắc nhất đâu dễ dàng có được như vậy?”

Lâm Vi vẫn kiên trì nói, “A Dục, em phải tin vào thực lực của mình chứ, ngay cả đạo diễn cũng khen em diễn rất tốt! Hơn nữa….”

“Hửm?” 

Lâm Vi lắc đầu không nói gì nữa, hơn nữa, dù giám khảo không hài lòng Tô Dục nhất thì nhờ mặt mũi Lạc Bắc Minh, Tô Dục nhất định sẽ đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất. Mặc dù nói như vậy rất không công bằng, nhưng, thế giới này có đôi khi chính là không nói đạo lý vậy đấy.

Thật ra Tô Cũng cũng đoán được sơ sơ lời chưa nói hết của Lâm Vi là gì, cũng biết anh ấy không nói ra vì sợ cậu mất hứng, nhưng thật ra cậu chả thèm để ý. Nói cho cùng, làm diễn viên cũng là hứng thú nhất thời của cậu, không phải việc chính trong cuộc đời cậu. Dù đoạt được giải thưởng hay không, cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu, cho nên cậu vẫn rất thờ ơ với chuyện này.

“Không nói mấy chuyện này nữa.” Dường như Lâm Vi chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt khoa trương, “A Dục, người đàn ông của em vừa mới điện cho anh, hỏi anh sao điện thoại của em không ai nghe máy?”

Nghe Lâm Vi nhắc tới, lúc này Tô Dục mới nhớ ra mình để điện thoại trong phòng nghỉ, khó trách hôm nay cảm thấy yên tĩnh thế, bình thường một ngày phải nghe mấy cuộc điện thoại của nam chủ đại nhân. 

“Em đi xem thử.” Tô Dục khẽ gật đầu với Lâm Vi, đứng dậy đi tới phòng nghỉ.

Khi sắp tới cửa phòng nghỉ thì suýt chút nữa bị dáng vẻ một người vội vội vàng vàng đụng phải.

“Xin lỗi!” Người đụng cậu vội nói xin lỗi, Tô Dục đứng vững mới nhìn rõ đối phương vừa hơi ngẩng mặt lên.

Nữ chủ - Kiều Ỷ Mộng?

Kiều Ỷ Mộng được gia chủ nhà họ Lam tìm về là một tin tức động trời trong xã hội thượng lưu, lúc Tô Dục nghe tin cũng chỉ cảm thán nội dung vở kịch cứng ngắc vài câu. Tựa như cậu không chút nào e ngại thủ đoạn của Ôn Ninh, cậu cũng không cho rằng nữ chủ của tiểu thuyết gốc vốn ngay từ đầu không va chạm ra lửa với Lạc Bắc Minh có thể gây nên sóng gió gì.

Về phần xảy ra mâu thuẫn với Kiều Ỷ Mộng trước đây rất lâu, thật xin lỗi, cậu đã sớm quên béng mất! Hôm nay cậu và Kiều Ỷ Mộng cùng xuất hiện chỉ là có đôi khi cùng đồng hành trong đoàn làm phim thôi.

Bởi vậy, Tô Dục vẫn theo thói quen hỏi một câu “Cô không sao chứ” rồi cứ thế rời đi, không nhìn thêm nữ chủ đại nhân thêm một cái.

Lúc Tô Dục đi Lam Ỷ Mộng mới thở dài một hơi, dựa lưng vào vách tường lạnh băng, đưa tay đạt lên ngực, muốn bình ổn nhịp tim đang đập vô cùng dồn dập của mình.

Nếu như trước kia nhìn thấy Tô Dục cô ta nhất định hung hăng trừng nhìn cậu vài lần, nhưng vừa rồi cô ta ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng gần như không có, trái tim bị cảm giác tội lỗi bao quanh.

Lan Ỷ Mộng tự giễu cong môi, lấy lọ thuốc nhỏ mắt từ trong túi áo ra, lặng lẽ sững sờ.

Vừa rồi cô ta vất vả mới tìm được cô hội chui vào phòng nghỉ của Tô Dục, muốn nhỏ một ít chất lỏng không màu vào trong ly trà của cậu. Nhưng giơ tay lên mấy lần cuối cùng vẫn không làm được, sau đó đành hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài.

Cô ta không muốn giết người!

Nhưng…. Thân thể Lam Ỷ Mộng dần dần vô lực trượt xuống, đặt mông ngồi dưới đất. Nếu như cô ta không ra tay thì Ôn Ninh sẽ đăng hình cô ta lên mạng, cuộc sống của cô ta sẽ bị phá hủy! Cô ta sẽ bị mọi người chửi rủa, chế nhạo, nhà họ Lam cũng không thể chấp nhận cô ta, tất cả những thứ hôm nay cô ta có đều vụt mất. Cô ta phải quay lại căn phòng chật chội nhỏ hẹp kia, mặc quần áo rẻ tiền, ăn đồ ăn giá rẻ, người thấy cô ta không vừa mắt có thể tùy ý bắt nạt cô ta, cuối cùng cả đời phải trải qua cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc.

Cô ta không muốn, không muốn cuộc sống như vậy…..

Lam Ỷ Mộng ngẩn ngơ trở lại căn nhà rộng lớn tráng lệ như cung điện của nhà họ Lam, nhìn trang trí bày biện tinh xảo tao nhã bên trong lại cảm giác mình như một người đi lạc vào tòa thành Cô bé lọ lem, mình không hợp với chỗ này, tất cả mọi thứ tốt đẹp xunh quanh dần trở nên vặn vẹo, phảng phất như đang dữ tợn hét lên với cô ta, “Cút đi! Cút đi!”

Lam Ỷ Mộng lảo đảo lùi ra sau, sau đó tông cửa xông ra ngoài.

“Chỗ đó không thuộc về tôi…… Chỗ đó không thuộc về tôi….” Miệng cô ta mấp máy, không ngừng thì thào tự nói. Cuối cùng, cô ta đi tới căn phòng nhỏ đơn sơ ở trước khi tới nhà họ Lam. Không hề có bụi bẩn khắp nơi như cô ta tưởng tượng, hình như khi cô ta rời đi vẫn có người đến quét dọn chỗ cô ta ở trước kia, tất cả đều sạch sẽ. Nhưng đầu óc Lam Ỷ Mộng vô cùng hỗn loạn không kịp nghĩ tới những điều này, ỉu xìu năm trên giường đơn ngày xưa của mình. 

Chuyện sao lại trở thành như vậy?

Cuộc sống của cô ta vừa mới tốt lên thì lại phải trải qua những chuyện này. Nếu như… Nếu trước kia cô ta không làm mấy chuyện như vậy thì cũng sẽ không bị Ôn Ninh nắm được thóp, như vậy thì cũng không gặp phải những chuyện này! Như vậy hôm nay cô ta vẫn sống hạnh phúc ở nhà họ Lam, trở thành công chúa khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Rốt cuộc trước kia vì sao cô ta phải làm những chuyện như vậy? Tại sao phải tiếp nhận quy tắc ngầm? Vì sao mà không thể kiên trì thêm chút nữa? Tại sao phải thỏa hiệp?

Lam Ỷ Mộng tự hỏi mình lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đúng rồi, vì cô ta đắc tội Tống Viện Viện nên bị công ty đóng băng! Mà nguyên nhân đắc tội Tống Viện Viện là vì nhìn chướng mắt hành vi xử sự của Tống Viện Viện, thậm chí có một lần cô ta còn tỏ vẻ khinh Tống Viện Viện không biết xấu hổ khi dựa vào quy tắc ngầm. Buồn cười cỡ nào chứ! Cuối cùng cô ta lại trở thành người giống như hạng người cô ta căm ghét!

Lam Ỷ Mộng bật cười, cười đến nước mắt rơi xuống.

Càng buồn cười hơn đó chính là, dù cô ta “Vò đã mẻ lại còn sứt” thường xuyên ngủ với nhà sản xuất, người chế tác, cô ta cũng không có vai diễn đáng kể nào, mãi đến trước khi được nhà họ Lam tìm thấy, cô ta vẫn chỉ là một ngôi sao hạng ba.

Bây giờ nghĩ lại, những người kia dường như chưa từng xem xét tới việc cô ta làm, chỉ lừa gạt cô ta giành cho cô ta mấy nhân vật phụ, còn đạo diễn vĩ đại chân chính thì sẽ không giao nhân vật quan trọng cho một người chỉ dựa vào quy tắc ngầm mà không có kỹ thuật biểu diễn.

Thì ra, cô ta thê thảm như vậy không phải bởi vì cô ta không có bối cảnh, cũng không phải bởi vì cô ta quá ngây thơ đắc tội người khác, mà là vì sự cố gắng của cô ta không dùng đúng chỗ!  Cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để nhận được nhân vật chính mà không tự mình tôi luyện kỹ thuật biểu diễn, cô ta như vậy thậm chí còn chẳng bằng Tống Viện Viện!

Chỉ tiếc, đạo lý dễ hiểu như vậy mãi đến lúc đã phải bỏ ra một cái giá quá đắt mới hiểu được, bây giờ không còn kịp nữa. Có một số việc sau khi làm sai còn có thể sửa lại, có một số việc thì không thể.

Cô ta không muốn mắc thêm lỗi lầm trở thành tội phạm giết người, nhưng Ôn Ninh sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cho dù mai này cô ta không làm chuyện đáng ghét nữa, nhưng khi ảnh chụp tuôn ra thì mọi người sẽ không cho cô ta cơ hội nữa.

Lam Ỷ Mộng buồn bã nghĩ, người như cô ta chắc không có tương lai!

Cô ta chảy nước mắt lần nữa rồi lấy lọ thuốc nhỏ mắt từ trong túi áo ra, nhỏ hết toàn bộ chất lỏng bên trong vào chén trà của mình, sau đó vứt lọ thuốc nhỏ mắt đi. Cô ta lấy bình trà trong bình ủ ra, rót cho mình một ly trà sau cùng, hai tay run rẩy ghé ly đến bên miệng. Ngay lúc cô ta khép mắt lại để uống trà, ngoài cửa ra vào truyền đến tiếng động khiến cô ta dừng động tác.

“Thẩm Tĩnh!” Nhìn người đột nhiên xuất hiện trong nhà cô ta, Lam Ỷ Mộng kinh ngạc, tiện tay đặt ly trà xuống bàn.

Chàng trai vừa bước vào cửa dường như cũng không ngờ Lam Ỷ Mộng sẽ về, giật mình sửng sốt một lúc.

“Ỷ Mộng, sao cậu về đột ngột thế?” Thẩm Tĩnh kỳ lạ hỏi, sau đó thấy nước mắt trên mặt Lam Ỷ Mộng, vội la lên, “Có phải người nhà họ Lam bắt nạt không?”

Lam Ỷ Mộng lắc đầu, “Không, là mình, mình….” Chứng kiến bây giờ mà còn có người quan tâm tới mình như vậy, Lam Ỷ Mộng nghẹn ngào nói.

Thẩm Tĩnh vội an ủi Lam Ỷ Mộng, “Ỷ Mộng, cậu đừng khóc, có chuyện gì cứ nói ra đi, chúng ta cùng nghĩ cách.”

“Không kịp nữa rồi! Tất cả đều quá muộn!” Lam Ỷ Mộng không ngừng lắc đầu, hận mình lúc trước không nghe lời Thẩm Tĩnh khuyên, bây giờ tất cả không kịp nữa rồi.

Thẩm Tĩnh vỗ lưng Lam Ỷ Mộng, nói: “Sẽ không muộn, Ỷ Mộng, trước tiên cậu nói mình biết xảy ra chuyện gì vậy?”

Lam Ỷ Mộng không muốn Thẩm Tĩnh nghe thấy những chuyện dơ bẩn kia, chỉ đành úp mở nói, “Mình đã làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ lại không còn cơ hội sửa sai, không ai cho mình cơ hội này.” 

Thẩm Tĩnh im lặng sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Mặc dù mình không biết cậu đã làm sai chuyện gì, nhưng Ỷ Mộng à, chỉ cần muốn thay đổi dù sao vẫn không quá muộn. Có lẽ sai lầm trước kia của cậu sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống mai này của cậu, nhưng không ai nhớ mãi lỗi lầm cậu cả đời cả. Chỉ cần cậu chịu cố gắng, một ngày nào đó điểm tốt của cậu sẽ thay thế lỗi lầm ban đầu của cậu trong mắt người khác. Ỷ Mộng, cơ hội chưa từng do người khác cho mà là tự mình tạo nên!”

Lam Ỷ Mộng kinh ngạc nhìn Thẩm Tĩnh, nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của cậu ta, trong lòng như dấy lên tia hi vọng. Đợi Thẩm Tĩnh đi rồi, cô ta trực tiếp hất ly trà vào bồn rửa, từ từ nở nụ cười.

Cô ta nghĩ cô ta biết nên làm thế nào rồi.

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment