Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 4

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sau khi Tô Dục chuyển về nhà họ Tô, vì không có lịch làm việc nên ở suốt trong nhà trải qua cuộc sống hết ăn lại nằm, tiện thể cải thiện chút quan hệ ba con. Không thể không nói, bất kể là chủ cũ hay là Tô Dục bây giờ, đều là người vô cùng bốc đồng, ngoài việc đi diễn hoặc là tuyên truyền thì những hoạt động nghệ thuật khác đều không tham gia. Cho nên sự nghiệp của cậu có thể phát triển được như hôm nay, ngoại trừ khuôn mặt yêu nghiệt ra thì gia đình góp phần không ít, quả nhiên không thể bỏ qua công lao của ba đại nhân nhỉ?

Nhưng, cuộc sống nhàn nhã khiến người ta hâm mộ và ghen ghét oán hận này không thể kéo dài mãi được, khi trước đã thảo luận chuyện “Đi ăn máng khác” cùng người đại diện Lâm Vi, Tô Dục cũng đã đề cập với ba đại nhân rồi, hơn nữa cũng đã hẹn thời gian với Giải trí Thánh Hoàng. Sau khi Lâm Vi vội vội vàng vàng sắp xếp thời gian, ấn định là ngày hôm nay, cho nên cậu phải tới giải trí Thánh Hoàng một chuyến, sau khi hẹn xong lại còn phải tới giải trí Tinh Huy ký kết nữa chứ, đương nhiên có ba đại nhân tới, điều kiện đãi ngộ của Giải trí Tinh Huy tuyệt đối sẽ rất tốt. LQĐ

Sau khi Tô Dục rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng thì ba đại nhân nhà cậu đã ngồi trước bàn ăn.

“Ba.” Cậu cười gọi một tiếng.

Ba Tô gật đầu, trải qua mấy ngày ở chung, quan hệ hai ba con họ đã tự nhiên hơn rất nhiều, tuy không tính là thân mật, nhưng cũng không cứng ngắc như trước kia nữa.

Rất nhanh ưu nhã dùng xong bữa sáng, Tô Dục đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên ba Tô gọi cậu lại.

Tô Dục nghi ngờ nhìn thì thấy ba đại nhân đưa cho cậu một hộp quà tinh xảo.

“Đây là?” Cậu mở hộp ra, thấy một khẩu súng màu bạc nằm yên trong hộp, rõ ràng là khẩu súng kiểu mới nhất ở chợ đêm.

“Dù bây giờ thân phận con vẫn chưa bị lộ, nhưng giới giải trí vốn vàng thau lẫn lộn, vẫn nên chú ý thì hơn.” Ba Tô nói, tuy rằng từ nhỏ ông đã bồi dưỡng con trai theo phương thức người thừa kế hắc đạo,  cũng tin tưởng với năng lực của con trai thì không sợ kẻ thù bên ngoài, nhưng có vũ khí phòng thân vẫn tốt hơn, có thể để ông yên tâm hơn chút xíu.

Tô Dục vui lòng nhận lấy, “Cám ơn ba.” Lúc trước cậu đã làm gia chủ nhiều năm, thường ở trong vòng nguy hiểm, cho tới bây giờ vẫn luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài, có vũ khí trong người như vậy, quả thực càng khiến cậu tăng thêm cảm giác an toàn.

Cậu cẩn thận giắt súng bạc trong túi áo ngoài rồi bước vào xe bảo mẫu đang chờ bên ngoài.

Đoạn đường đi rất thuận lợi, mặc dù công ty giải trí Thánh Hoàng có chút không muốn với cậu, nhưng bây giờ Tô Dục còn chưa phải là siêu sao Thiên Vương, giải trí Thánh Hoàng không ít người mẫu, cho nên cũng không làm khó khi cậu đưa ra yêu cầu hủy bỏ hợp đồng.

Nhưng khi Tô Dục và người đại diện Lâm Vi đang muốn rời khỏi cao ốc giải trí Thánh Hoàng thì không biết bị ai dò được tin tức nên kéo đám phóng viên vây kín xung quanh, ánh đèn “Tách tách” liên tục lia về phía cậu, thỉnh thoảng lại có phóng viên đưa microphone kề sát miệng cậu.

“Tiên sinh Tô, xin hỏi cậu hủy bỏ hợp đồng với giải trí Thánh Hoàng sao?” 

“Tiên sinh Tô, nghe nói cậu muốn gia nhập công ty giải trí Tinh Huy, chuyện này có thật không?”

“Tiên sinh Tô, xin hỏi tại sao cậu lại hủy bỏ hợp đồng với giải trí Thánh Hoàng?”

“Tiên sinh Tô, vì sao cậu muốn bí mật “Đi ăn máng khác,” là có ẩn tình gì chăng?”:

“Tiên sinh Tô, cậu không đợi đến hạn hợp đồng mà đơn phương hủy bỏ hợp đồng, là công ty Thánh Hoàng có gì không vừa lòng sao?”

“Tiên sinh Tô….”

Đối mặt với sự truy vấn của đám phóng viên, Lâm Vi vừa giang hai tay chắn trước người Tô Dục, vừa dùng ánh mắt ra ý bảo trợ lý tìm bảo vệ, mãi đến lúc bảo vệ vội vàng chạy tới giữ trật tự, cục diện mới được khống chế.

Sắc mặt Tô Dục không thay đổi, không nhanh không chậm nói, “Các vị đừng nên gấp gáp, về chuyện hủy bỏ hợp đồng với Thánh Hoàng, quả thật là tôi tính ký hợp đồng với giải trí Tinh Huy. Về phần lý do, cũng không phải Thánh Hoàng không tốt mà là tôi cảm thấy giải trí Tinh Huy càng có lợi cho sự phát triển của tôi hơn. Về vấn đề bí mật hủy bỏ hợp đồng, cũng chả có ẩn tình gì, mọi người cũng biết tôi không thích mở họp báo phóng viên, các vị còn nghi ngờ vấn đề gì không?”

Tô Dục trả lời vô cùng chu toàn, hơn nữa hình tượng và danh tiếng cậu xưa nay đề tốt đẹp, nhất thời, các phóng viên không nghĩ ra còn có thể hỏi gì khác.

Đúng lúc này, bỗng có giọng nói sắc bén vang lên, “Đoạn thời gian trước, báo chí có viết một bài về bê bối nữ minh tinh dưới cờ giải trí Tinh Huy vì đọ vị trí trên dưới mà chấp nhận quy tắc ngầm, vì sao cậu lại muốn gia nhập giải trí Tinh Huy ở thời điểm này?”

Câu hỏi này vô cùng không hay, ánh mắt Tô Dực u ám, thân là người trong giới giải trí, sao có thể không biết trong vòng luẩn quẩn này có chỗ nào không có quy tắc ngầm chứ, làm gì có công ty nào sạch sẽ? Mượn Thánh Hoàng mà nói, cậu biết, nữ chủ Kiều Ỷ Mộng tương lai đắc tội với ngôi sao trẻ Tống Viện Viện cũng chính là tình nhân được tổng giám đốc Giang Đào của giải trí Thánh Hoàng bao nuôi, vị phóng viên này hỏi cậu câu hỏi như vậy, rõ ràng là cố tình làm khó.

Bên môi Tô Dục nở nụ cười sâu hơn, nhưng lại khiến trong lòng phóng viên vửa hỏi cảm thấy rét lạnh, “Vị phóng viên này, chẳng lẽ anh cho rằng nữ minh tinh này trước khi tiến vào Thánh Hoàng thì không xảy ra quy tắc ngầm sao? Tôi nghĩ đó là vấn đề phẩm chất con người, không liên quan gì tới công ty giải trí cả. Công ty giải trí nào có nhiều thời gian chú ý nghệ sĩ dưới cờ mình có quy tắc ngầm hay không? Còn tôi gia nhập Tinh Huy là vì nơi đó thích hợp để tôi phát triển, không hơn.”

Trong thoáng chốc, hiện trường im ắng vài giây, ngay lúc Tô Dục và Lâm Vi chuẩn bị nhân cơ hội này lướt qua đám phóng viên thì cục diện thay đổi đột ngột, lần này suýt chút nữa Tô Dục không thể duy trì hình tượng hòa nhã vốn có, chỉ muốn mở miệng mắng một câu: Mẹ nó.

Bởi vì cậu nhìn thấy một cô gái tóc xanh mắt xanh xinh đẹp ngã xuống trước mặt cậu.

“Cô có mái tóc dài xanh như đại dương, có đôi mắt màu xanh trong suốt như nước mắt mùa thu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, có lồi có lõm, eo thon nhỏ mảnh không đủ một nắm tay – trên đây là đoạn trích trong <Tình nhân hợp đồng của tổng giám đốc Satan>

Cho nên Tô Dục gần như vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái té trước mặt cậu chính là nữ chủ Kiều Ỷ Mộng trong truyện của Mã Tiểu Ngôn. Cậu ung dung thản nhiên liếc xung quanh vài lần, liếc thấy có vài cô gái ăn mặc xinh đẹp lẫn trong đám phóng viên, trong lòng lập tức hiểu rõ tất cả. Dễ nhận ra hôm nay Kiều Ỷ Mộng đã trở thành học viên của Thánh Hoàng, hơn nữa vì đi cửa sau nên bị mấy học viên khác xa lánh, một màn vừa rồi chính là bị mấy người phụ nữ cố ý bày ra để kiến cô ta mất mặt trước đám phóng viên, nhưng ai có thể nói cho cậu biết, cậu cũng đã sắp rời khỏi giải trí Thánh Hoàng rồi, vì sao còn đụng phải nữ chủ, chẳng lẽ thật sự không thể chống lại nội dung vở kịch sao?

Mặc dù lúc này Tô Dục rất muốn trực tiếp lướt qua nữ chủ rời đi, nhưng vì cố gắng né tránh tiếp xúc với nữ chủ mà phá hư hình tượng ưu nhã dịu dàng, phong độ lịch lãm cậu đã đắp nặn trước mặt phóng viên truyền thông trong thời gian dài thì hiển nhiên không đáng rồi.

Vì vậy, cậu không thể không như ngày thường, hơi khom người đưa tay tới trước mặt nữ chủ, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ, “Cô gái, cô không sao chứ?”

“Không, không sao.” Kiều Ỷ Mộng ngơ ngác nhìn bàn tay tinh điêu tế trác như một tác phẩm nghệ thuật sửng sốt vài giây rồi mới phản ửng được, dường như hơi đỏ mặt mượn lực đứng lên, nhìn đối phương muốn nói lại thôi, bộ dạng như thiếu nữ xuân tâm nảy mầm. 

Vì vậy, đối với nam xứng, nữ chủ vừa gặp đã yêu, rốt cuộc nam xứng thành công đạp đổ vị trí của nam chủ, ở chung một chỗ với nữ chủ cùng nhau trôi qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Hết truyện.

Đương nhiên, chuyện này là không thể nào.

Vì trường hợp bất khả kháng, Tô Dục vẫn giải vây giúp nữ chủ như chủ cũ, nhưng lại không giống chủ cũ, bây giờ trong lòng Tô Dục hiểu rõ vô cùng, giúp nữ chủ lần này cũng không thể cứu nữ chủ tránh nguy hiểm và tai họa, trái lại càng khiến mấy người bạn cô ta càng thêm ghen ghét, cũng không biết sẽ gây ra chuyện gì?

Nhưng, điều này có quan hệ gì tới cậu đâu nhỉ? Nữ chủ của mình cũng chỉ là người qua đường mà thôi.

Lần này, rốt cuộc Tô Dục thành công xuyên qua đám người, ngồi lên xe bảo mẫu đang chờ bên ngoài, đương nhiên, xe bảo mẫu, lái xe và trợ lý đều là do giải trí Tinh Huy cung cấp, tất nhiên đãi ngộ không thể đánh đồng với giải trí Thánh Hoàng cung cấp cho cậu được, cứ để đám phóng viên kia tự mình cảm thụ cái gọi là “Phát triển tốt hơn.” Sau khi về sẽ viết tiêu đề kiểu như “ ‘Quý công tư’ tương lai ở đâu.“……

Tô Dục ký kết hợp đồng với công ty giải trí Tinh Huy càng thuận lợi hơn, là do tổng giám đốc Lý Thụy của giải trí Tinh Huy tự mình tiếp đãi, khiến nhân viên trong giải trí Tinh Huy đều suy đoán, không phải công ty muốn nâng đỡ Tô Dục đấy chứ, vì những điều này hiển nhiên chỉ có siêu sao Thiên Vương mới được hưởng đãi ngộ như vậy. Đương nhiên, cũng có một số người tà ác đoán Lý tổng coi trọng Tô Dục, nhưng dựa vào uy tín của tổng giám đốc, không một ai dám truyền tin rõ ràng ra.

Sau khi Lý Thụy mời Tô Dục vào văn phòng thì ông ta vô cùng khách khí rót trò cho cậu. Vì giải trí Tinh Huy là một trong những công cụ rửa tiền quan trọng của Tô thị, nên tổng giám đốc đương nhiệm cũng phải là tâm phúc của ba Tô, vì vậy Lý Thụy là một trong số ít người biết thân phận thật sự của Tô Dục, trong lòng Lý Thụy cũng biết Tô Dục không muốn để lộ thân phận nên cũng chẳng gọi cậu là “Thiếu gia.” 

Hai người ngồi trong phòng làm việc cũng không đề cập tới chuyện hợp đồng, chuyện này vốn là chỉ lướt qua mà thôi, mà là trò chuyện phương hướng phát triển của Tô Dục.

“A Dục à.” Lý Thụy nói, “Chú Thụy biết con không ở trong giới giải trí lâu, nhưng không biết rốt cuộc con nghĩ cái gì?”

Tô Dục nhấp một ngụm trà, “Chú Lý, con đã vào giới giải trí thì không thể không có suy nghĩ gì.” Ngụ ý chính là muốn tìm thấy vinh quang nên có.

“Vậy con chỉ muốn làm người mẫu, hay là muốn qua làm diễn diễn ca sĩ để phát triển không?”

Tô Dục cẩn thận suy nghĩ một lúc, nói thật, làm người mẫu đã khiến cậu cảm thấy hơi nhàm chán, về phần ca hát, cậu cũng chẳng thấy hứng thú mấy. Như vậy…

“Hay là phát triển điện ảnh và truyền hình đi.” Có lẽ quay phim thú vị hơn chăng.

Đáng tiếc, hôm nay Tô Dục còn chưa biết, vì cậu “Nhất thời cao hứng,” mà cậu sẽ gặp phải chuyện gì.

Hết chương 4
Bình Luận (0)
Comment