Hắn chậm rãi lấy ra một con dao Swiss Army từ trong túi, chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh sáng lóe lên, … nơi trái tim phun ra máu tươi tung tóe…
‘Nhìn đi, nhiều chuyện rất đơn giản, vứt ra cho chó ăn thì tốt rồi.’
Tiết Tuyết trừng lớn hai mắt, cảm thụ thân thể từ từ trở nên lạnh lẽo, ảnh ngược trong đồng tử là hình ảnh một đôi cẩu nam nữ đang ôm nhau.
Được lắm, thật tốt, ba mẹ ruột và vị hôn phu đều khen Tiết Nhu thiện lương, đều nói muốn ném mình ra ngoài cho chó ăn, quả nhiên là do ứng xử của mình quá thật bại.
Đêm rồi, màn đêm buông xuống khiến mọi thứ trở nên không có giới hạn, cả thế giới đều được che đậy một tầng bóng tối, ngay cả ngọn đèn cũng bị tắt.
Cô gái ngửa đẩ nằm trên mặt đất lạnh như băng, máu trong người từ từ chảy ra ngoài, linh hồn phiêu tán lên đỉnh đầu, mặt không chút thay đổi, khóe miệng cong lên mang theo cười nhạo.
Tiết Tuyết, mày chính là một người ngu xuẩn như thế, nếu còn có kiếp sau, nhất định phải nhớ kỹ hai người kia, hơn nữa nhớ kỹ khuôn mặt búp bê kia.
Đau đớn, đau quá, đau đớn không giới hạn khiến cho lục phủ ngũ tạng trong người đều xoắn xuýt va chạm ở một chỗ, giống như ai đó hung hăng đập vào bụng, ngay cả ruột gan cũng bị quấn ở một chỗ.
Nhưng loại đau đớn trên thân thể này làm sao so được với sự nhục nhã kia, từ Thiên kim của Tiết gia cao cao tại thượng biến thành loại bò sát chỉ có thể sống trong tầng hầm ngầm u ám, trong đầu nhớ đến lúc đứa con gái kia bước vào cửa nhà mình.
Ông nội và ông ngoại đều đem hết sản nghiệp của Vân gia và Tiết gia giao cho cô, cô lại bị cái gọi là tình yêu và tình thân làm cho hôn mê đầu óc, mãi đến khi đứa em gái mà cô luôn bảo vệ hung hăng đâm cho cô một nhát dao, hay là lúc vị hôn phu tuấn tú dịu dàng tự mình lấy dao găm đâm vào trái tim cô, thậm chí thật cẩn thận dặn dò người nọ đừng động tay vào.
Cha mẹ ngu xuẩn lại càng coi Tiết Tuyết cô chính là một sự sỉ nhục, lặng im đồng ý với chuyện nhốt cô lại.
Ha ha, sự lăng nhục nhưu thế, cho dù có xuống địa ngục thì cô cũng không thể cam tâm.
Thật sự đau đớn quá…
Hai tay ôm lấy mình, miệng hung hăng cắn lấy đầu ngón tay, Tiết Tuyết bỗng nhiên tỉnh lại, trong đầu từ từ hiện ra hồi ức trước đây.
Làm sao có thể, không phải mình đã chết sao?
Ánh sáng xuyên qua lá phổi từng chút một, trái tim kịch liệt vùng vẫy sau khi từ từ trở nên bất lực, chỉ có một đôi mắt mở lớn đang chảy nước, hận không thể ghi nhớ chặt chẽ khuôn mặt kia ở trong lòng, nhớ đến trọn đời, cho dù gặp lại cũng phải hung hăng cắn xuống một miếng thịt của cô ta?
Nhưng loại đau đớn hiện giờ này là có chuyện gì xảy ra? Đã chết, cũng sẽ cảm giác được đau sao?
Cố gắng mở mắt ra, ánh vào rèm mắt là một màu đỏ, khóe mắt mờ mờ ảo ảo cùng với màu đỏ ép cho mí mắt dường như không có cách nào mở nổi, cả người trên dưới đều dường như bị ném vào đâu đó, loại tình cảnh này giống như đã từng trải qua, dường như được đặt ở nơi sâu nhất trong trí nhớ.
Hình như là tai nạn xe cộ năm mười lăm tuổi? Làm sao có thể?
‘Tiểu thư, cô không sao chứ?’ tiếng nói của bác Trần lọt vào trong tai, Tiết Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy cửa xe bên cạnh bị ép đến quắt xuống, thiếu chút nữa đã đè mình thành bánh thịt.