Nhưng kể từ sau trận tai nạn xe đó, tiểu thư không biết thuyết phục ông cụ như thế nào, bắt đầu ở nhà họ Tiết, lúc này bọn họ mới giật mình, tiểu thư có bao nhiêu dịu dàng xinh đẹp.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, cùng với tiếng tắt động cơ ô tô, ở cửa truyền đến âm thanh giày cao gót quen thuộc, chú Vượng đứng bên cạnh cửa, đợi phu nhân vào nhà.
Cửa lớn bị đẩy ra, giống như có gì đó khác lạ, Tiết Tuyết đứng ở bậc cầu thang bỗng nhiên hít sâu một hơi, nụ cười trên môi vừa say đắm lại tà ác giống như một đóa mạn đà la, trong không khí ẩn giấu một hơi thở ngọt ngào khác thường.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một giây sau, nụ cười kia vẫn dịu dàng xinh đẹp như ngày thường.
"Phu nhân, hoan nghênh..."
Lời còn chưa dứt, chú Vượng khom sống lưng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa, bên cạnh Vân Như là một một bé gái - - giống hệt như một con búp bê tinh xảo.
"Ừm."
Cô bé giống như có chút sợ hãi, nhẹ nhàng trốn ở phía sau người phụ nữ, bàn tay bé nhỏ cầm chặt ngón tay Vân Như, giống như đây chính là điểm tựa duy nhất của cô bé.
"Vị này là?" Trong đầu quản gia xoay chuyển cả trăm suy nghĩ, đây hiển nhiên không phải là con cái của ai đó trong đám bạn bè của Vân Như, cô bé này tuy có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng sự sợ hãi cùng câu nệ trên người hiển nhiên không xuất phát từ con nhà danh giá hay giàu có.
"Đây chính là Tiểu Nhu, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, tôi thấy cô bé rất đáng thương nên đã dẫn về."
Vân Như nhàn nhạt nói xong, trong lòng lại có chút xấu hổ, bà ta rất ít có thiện tâm, nhưng không biết vì sao lại dẫn cô bé này về nhà, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nuôi dưỡng đứa trẻ.
Suy nghĩ kia cũng không kéo dài bao lâu, giờ phút này bà ta đã bắt đầu hối hận, nhưng thấy hành động cầm ngón tay của bà ta cùng sự né tránh vừa nãy của cô bé, lại không hiểu sao khiến cho tình thương của người mẹ trong lòng bà ta trỗi dậy.
Ngẩng đầu nhìn đến con gái đang đứng ở cầu thang, yên tĩnh lại dịu dàng, Vân Như nhất thời khẽ gọi.
"Tiểu Tuyết."
Tiết Tuyết chậm rãi đi xuống, mỗi một bước đều tao nhã không chê vào đâu được, cô bé đứng sau mẹ Tiết rũ mắt xuống che giấu phần không cam lòng cùng ghen ghét trong đáy mắt.
Đại tiểu thư chân chính, thật sự là chói đến mù mắt.
Không sao, chỉ cần chờ một thời gian nữa thôi, căn phòng tráng lệ này, danh hiệu tiểu thư nhà họ Tiết, tất cả... Đều thuộc về cô ta, từ nhỏ cô ta đã được bồi dưỡng để trở thành một công cụ, tuyệt đối sẽ không để thua trong tay vị tiểu thư ngu dốt này.
Tiểu Nhu nghĩ tới đây đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt nặn ra mấy giọt nước, ánh mắt thất kinh nhìn về phía Tiết Tuyết, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi, giống như cô ta không phải đang nhìn tiểu thư nhà họ Tiết, mà đang nhìn một thứ giống như yêu ma quỷ quái vậy, nhu nhược cùng bất lực khiến người ta phải đồng tình.
Tiết Tuyết nhìn hành động cùng vẻ mặt của cô bé, đúng rồi, đời trước cũng chính là thế này, cô vừa nhìn thấy ánh mắt này, thánh mẫu trong lòng đột nhiên trỗi dậy, cũng chẳng buồn so đo chuyện mẹ cô tự dưng dẫn người không đâu trở về, ngược lại còn nhiệt tình đối đãi với nó như em gái ruột thịt, khi đó đại khái Tiết Nhu đang cười lạnh trong lòng đi.
…………...