Đêm khuya thanh vắng, vầng trăng treo cao, ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống có hai bóng người đang lén lút trên mặt đất.
Chỉ thấy bóng dáng hai kẻ đó vào trong căn nhà, khóa nhà ở nông thôn chỉ đề phòng quân tử, không đề phòng tiểu nhân, lặng yên không tiếng động đẩy cửa vào trong phòng.
Trong bóng đêm, hai gã xông vào nhà dân, mượn ánh trăng để nhìn mọi thứ, theo kế hoạch hành động không gây ra chút tiếng động nào, phân công nhau hành động, ai ngờ “Xoảng” một tiếng!
Không ngờ âm thanh va chạm rất nhỏ lại vang lên rất lớn trong bầu không khí yên tĩnh.
-Áiiii…..
Ánh mắt bất lương, có người không cẩn thận đụng vào ghế dựa, đau đến nỗi quên mất mình đang lẽ lút vào nhà người khác, kêu lên rất to.
Cuối cùng thì tên còn lại nhớ ra mình đang làm chuyện xấu, vội vàng khẩn trương nói thật nhỏ, nhắc nhở tên kia, hắn hạ giọng, cả giận nói:
-Hét to như vậy mày không sợ là chúng ta bị phát hiện sao?
-Ái! Tao cũng không cố ý.
Nói lại một cách đầy oán giận.
-Tao làm sao biết chỗ này có cái ghế…
-Quên đi!
Nói với tên này cũng vô dụng, phải mau chóng tìm người, làm chuyện này thật nhanh gọn. Thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, mau mau lấy được tiền, lập tức chạy vào trong phòng.
Mắt thấy đồng bọn biến mất ở hành lang tối đen khi đang nói chuyện, tên kia cũng không nói tiếp nữa, vội vàng đuổi theo.
Trong bóng đêm, Chân Như Ý đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt sáng như ánh trăng nhìn thẳng lên trần nhà, trên ngực có cảm giác bất an, trong nháy mắt tim đập thình thịch liên hồi.
Sao lại thế này?
Lúc nãy khi còn trong giấc ngủ, cô giống như nghe thấy tiếng động kỳ quái truyền từ phòng khách đến, Nghiêm lão phu nhân lúc chạng vạng đã đi xe về Đài Bắc, sau đó cô và Nghiêm Sĩ Tuyển đều tự mình trở về phòng ngủ, vậy tiếng động vừa rồi là do ai gây ra?
Là kẻ trộm sao? Nhưng ở đây đại bộ phận đều là những người nông dân giản dị, cả một năm số những vụ án lặt vặt có thể đếm trên đầu ngón tay, cục cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì, một nơi thuần phác làm làm nghề nông này, nếu cô gặp phải đạo chích thì phần trăm quá nhỏ.
Nhưng nếu không phải kẻ trộm thì tiếng động vừa rồi giải thích sao đây? Hay là…. xảy ra hiện tượng kỳ quái? Không thể nào, cô chưa từng nghe chuyện nhà này có ma nha!
Nhưng… nhưng đây là một ngôi nhà cổ, chuyện xưa trong gia tộc rất nhiều, chẳng may có ma, chuyện này cũng rất có khả năng!
Nghĩ đến khả năng cuối cùng, tất cả lông tóc trên người Chân Như Ý đều dựng đứng cả lên, da đầu run lên từng đợt, không dám cử động tý nào, càng đừng nói nhảy xuống giường đi dò xét.
Ô…. Cả đời này cô không sợ cái gì, chỉ sợ bầu không khí âm u này thôi!
-Kẹtttt….
Đột nhiên cửa như bị ai đó đẩy ra rất gấp, trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo vang lên rất rất nhỏ…
Không…. Cái gì?
Thứ gì đang đi vào đây?
Tiếng bước chân và tiếng hít thở như không có, hay đây là ma đến tìm cô chảo hỏi? Làm ơn, trăm ngàn cô cùng không cần!
Cô rất sợ…. Nhắm chặt hai mắt lại, Chân Như Ý, sợ tới mức toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, nào thì “A men, a di đà phật, lạy thánh Ala”, nói hết tất cả những tiếng cầu khấn của mọi tôn giáo có trong lòng mình, sau đó còn nói “ Cầu xin Bồ Tát phù hộ con” làm cả con ma đó cũng phải phì cười.
Khẩn trương, gấp gáp, vô cùng kích động, trong thời điểm mấu chốt đó, bỗng có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cô, làm cô hoảng sợ nhảy dựng lên, há mồm như sắp hét ra một tiếng thét chói tai!
-Là anh!
Bàn tay che nhanh lấy đôi môi đỏ mọng của cô, trong bóng đêm, cô chỉ nghe thấy giọng nói khẽ khàng của Nghiêm Sĩ Tuyển.
Là hắn?
Nghe được tiếng nói quen thuộc, xác định người vừa đến không phải là thứ trong tưởng tượng của cô, quả tim đập mạnh đến nỗi suýt bắn ra khỏi cổ cô mới đập trở lại bình thường, hoảng hồn chưa yên nói:
-Anh, sao anh…
-Suỵt!
Chạm nhẹ ngón tay trỏ lên môi , ý bảo cô đừng lên tiếng, lúc này Nghiêm Sĩ Tuyển mới thấp giọng nói:
-Có người lẻn vào đây!
Lúc hắn đang ngủ thì phòng khách truyền đến tiếng động kỳ lạ, hắn lập tức bừng tỉnh xuống giường xem xét, khi phát hiện có người lẻn vào nhà thì không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng tới phòng này đánh thức cô.
Có người?
Chân Như Ý sửng sốt, tinh thần cũng đã lấy lại được, tiếng nói đè thấp xuống, nhỏ giọng:
-Đến trộm thứ gì sao?
Chỉ cần không phải thần quỷ, cô lập tức không sợ nữa.
-Chỉ sợ là không phải
Lắc lắc đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển lặng yên kéo cô ra khỏi phòng, trong lòng không còn lo lắng gì nữa.
Trong thời gian ngắn ngủi mà hắn quan sát được thì hai người xông vào đây không phải là trộm vặt bình thường, ngược lại giống như có kế hoạch, dáng vẻ không giống như muốn đến ăn cắp đồ gì quý, mục tiêu ngược lại như nhắm vào người.
May mắn là phòng trong cái nhà ba gian này không ít, hơn nữa bọn họ còn ngủ ở những phòng phía sau, thừa dịp hai gã kia còn đang ở mấy phòng ngoài, hắn mới có thể tìm cô kịp thời.
Không phải vào trộm đồ, thì vào đây làm gì?
Nghĩ vậy, Chân Như Ý bối rối ngước mắt, đã thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, mày nhíu chặt lại, bàn tay lập tức nắm chặt lấy tay hắn, thấp giọng hỏi trong bầu không khí lặng yên không tiếng động:
-Anh định tính như thế nào?
-Chúng ta đi cửa sau ra ngoài.
Hắn phải mang cô ra khỏi đây trước đã, đảm bảo cô không gặp phải nguy hiểm.
May mà nhà ở nông thôn này trừ cửa chính ra, bình thường còn có thêm một cửa sau, đúng là có tác dụng, bọn họ có thể ra khỏi đây không gây bất cứ tiếng động nào.
Gật đầu, Chân Như Ý theo hành động của hắn, cảm giác mình như đang trong phim, ngực đập bịch bịch khẩn trương, thậm chí có cả vũ khí.
-Lấy đi, khi cần có thể sử dụng, tuyệt đối không thể nương tay!
Trên đường đi qua phòng bếp, Nghiêm Sĩ Tuyển cầm một cái dao gọt hoa quả sắc bén đưa cho cô, nghiêm túc nói, không hề vui đùa chút nào, mong muốn cô khi quan trọng có thể tự bảo vệ mình, không thể có chuyện gì xảy ra với người con gái trong lòng mình được.
-Được!
Nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, cô đồng ý một cách thận trọng.
Khi nghe câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển mới cong khóe miệng lên chút chút, lộ ra nụ cười, mình cũng tùy tay cầm một con dao nhọn, đưa cô rời đi từ cửa sau.
Bọn họ lặng lẽ mở cửa sau rất nhanh, chạy vội trong bóng đêm yên tĩnh, nhưng sau đó lại có một giọng quát phẫn nộ vang lên theo phía sau:
-Ra đây! Bọn nó phát hiện ra chúng ta, chạy ra cửa sau rồi!
-Mau đuổi theo, đừng để chúng nó chạy thoát!
Tiếng quát to tức giận cùng với nững tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía sau, , Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy rùng mình, không nói lời nào vội đẩy thật mạnh vào sau một bụi cây.
-Anh…
Cô mở miệng muốn nói.
-Trốn kỹ vào! Đừng đi ra!
Lời nói dồn dập, Nghiêm Sĩ Tuyển hoàn toàn không cho cô cơ hội cãi lại mình, sau đó liền xoay người chạy vội theo một hướng khác, muốn dẫn dụ hai gã kia rời khỏi đây.
-Tìm thấy rồi, người ở đằng kia…
-Đừng để hắn chạy, mau đuổi theo….
Quả nhiên, hai gã ác đồ kia lập tức phát hiện ra Nghiêm Sĩ Tuyển, âm thanh kêu gào vang lên liên tiếp, mà Chân Như Ý ở sau bụi cây chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng ba người chạy càng ngày càng xa về phía trước, biến mất trong bóng đêm rất nhanh.
Đối phương rốt cuộc là ai?
Vì sao gây bất lợi cho hắn?
Người bình thường đôi khi cũng bị ép xuống thế hạ phong, huống hồ vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, vậy càng không có khả năng đối phó.
Làm sao bây giờ?
Hắn sẽ bị nguy hiểm!
Nghĩ đến khả năng Nghiêm Sĩ Tuyển xảy ra bất trắc, sắc mặt Chân Như Ý tái nhợt như tờ giấy, trong lòng thấp thỏm lo âu, chỉ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, không thể hít thở….
Không được! Cô không thể trơ mắt nhìn tên hồ ly đó bị lâm vào tình cảnh nguy hiểm mà chính mình lại an toàn trong bụi cây.
Nếu như ở chỗ này suy nghĩ triền miên, lo lắng cho an nguy của hắn, cô thà tình nguyện đứng chung một chỗ kề vao chiến đấu, cho dù sức chiến đấu mỏng manh nhưng hai người vẫn hơn.
Trong lòng đã có quyết định, Chân Như Ý bất chấp câu dặn của Nghiêm Sĩ Tuyển “Trốn cho kỹ, đừng đi ra”, tay nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, thần sắc kiên định ra khỏi bụi cây, chạy nhanh theo hướng ba người biến mất tìm kiếm.
Trong bóng đêm tối đen, gió lạnh thổi từng đợt qua những tán cây rừng, bóng cây lay động dưới ánh trăng, giống như ác quỷ đang giương nanh múa vuốt, giống như sắp chém người kia.
Lấy một chọi hai, hắn có bao nhiêu phần thắng?
Nghe âm thanh quát mắng phía sau ngày càng gần, hắn lại có thể tự hỏi một cách nghi hoặc, trong nháy mắt tại thời điểm nguy cấp vẫn có tâm tình tính toán, hắn cười khổ…. Lấy tình cảnh lần này, đại khái ngay cả 30% cũng không được!
Nhưng đáng mừng là hắn đã dụ hai gã kia đi thành công, Như Ý nếu có thể bình an vô sự tránh qua tai kiếp này thì hắn cũng cảm thấy được an ủi.
-Phân công nhau ra hai đường, đừng để hắn chạy thoát!
Khi đang chạy một cách chật vật, hắn bỗng niên nghe được “chiến thuật” của hai gã đằng sau, trong lòng mặc dù thầm kêu không ổn, có ý muốn chạy thoát khỏi hai tên này nhanh hơn, trong chốc lát cũng bị vây cả đằng trước cả đằng sau.
-Trốn à! Mày lại trốn à! Lâm Bắc tao không tin mày có thể trốn được nữa!
Hai gã này dừng lại, tên nhỏ thó gào lên thị uy, hắn ta rất khó chịu vì phải mất công đuổi theo.
-Hộc hộc! Không nghĩ tên kia chạy như vậy…. nếu còn chạy như thế nữa…. Lâm Bắc sẽ bị lên cơn hen đó….
Gã béo vừa thở vừa mắng.
Sau khi chạy hộc tốc như vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng thở dốc không thôi, nhưng hắn hiểu được mình phải che giấu, lập tức âm thầm hít một ngụm khí thật lớn, ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, sau đó mới cẩn thận nhìn kỳ hai gã trước mắt….
-Các người rốt cuộc muốn làm gì?
Trên mặt không hiện chút hoảng hốt nào, thái độ của hắn có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
-Làm sao?
Giống nhưu thấy câu hỏi của hắn rất thú vị, tên nhỏ thó nở nụ cười.
-Mày cho là chúng tao đến tìm mày để uống rượu nói chuyện phiếm chắc? Đương nhiên là đưa mày đi đầu thai rồi!
Nghe vậy, gã béo ú cũng cười ha hả, lấy ra khẩu súng lục hù dọa người, vẻ mặt như ban ơn:
-Yên tâm! Tao sẽ giải quyết nhanh gọn, cho mày nói lời tạm biệt.
Dưới ánh trăng, trong lòng Nghiêm Sĩ Tuyển rùng lên một cái, âm thầm ra sức suy nghĩ có cách nào thoát khỏi nơi này, đồng thời ngoài miệng cũng không quên kéo dài thời gian, giọng nói cố gắng giữ vững ổn định, hỏi:
-Tôi nghĩ chúng ta không hề quen biết, phải không?
Hắn xác định mình chưa bao giờ gặp hai gã này.
-Không quen biết!
Tên nhỏ thó trả lời rõ ràng.
-Nếu chúng ta đã không quen biết, lại càng không có thâm thù đại hận gì, hai người không có thù gì với tôi, sao lại phải gây bất lợi cho tôi? Tôi nghĩ tai nạn xe lần trước cũng là do hai người làm!
Hắn khẳng định sau lưng là có chủ mưu.
-Đúng vậy! Bọn tao đã làm chuyện đó, về phần sao phải gây khó dễ cho mày….
Dừng một chút, tên nhỏ thó kia cười khả ố.
-Thật có lỗi! Vì lấy tiền mà trừ cái gai cho kẻ khác, nếu ngươi muốn hận thò hận kẻ kia đi!
Quả nhiên là vậy!
Việc đoán trong lòng thành sự thật, Nghiêm Sĩ Tuyển, trầm giọng hỏi:
-Là ai?
-Nói có câu có chữ, làm gì cũng có luật lệ, tao không thể nói cho mày.
-Nói nhiều với hắn làm gì? Trực tiếp bắn chết hắn là tốt nhất!
Gã béo không hề kiên nhẫn, trực tiếp giơ súng nhắm vào mục tiêu.
-Chờ một chút!
Lớn tiếng hét ngăn tên kia bóp cò súng, Nghiêm Sĩ Tuyển vội nói:
-Các người nói xem, kẻ kia thuê các người bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi.
Nếu chủ mưu có thể lấy tiền để mua chuộc họ thì hắn cũng có thể lấy kế đó để phản lại.
Lời này vừa nói ra chỉ thấy hai gã đó nhât sthowif sửng sốt, quay đầu nhìn nhau, giống như đang lưỡng lự với đề nghị của hắn, mà Nghiêm Sĩ Tuyển đang ở thời điểm sinh tử tim đập như sấm rền, sau lưng âm thầm chảy xuống mồ hôi lạnh, tay trái giấu sau lưng nắm chặt con dao nhọn, quan sát hai kẻ đó cực kỳ cảnh giác, chỉ cần bọn họ có hành động bất thường, hắn cũng sẽ không ngồi yên mà chờ chết.
-Mày!
Trong lúc khẩn trương, gã béo bỗng kêu to với tên còn lại:
-Đừng để bị lừa! Đêm nay nếu tha cho hắn, ngày mai hắn sẽ báo cảnh sát bắt chúng ta, bọn ta cũng chưa phải ngu ngốc!
-Mày nói đúng, chúng ta không thể mắc mưu!
Đang bị tiền tài dụ dỗ bỗng nhiên hoàn hồn, tên nhỏ thó liên tục gật đầu đồng ý.
Aizzz! Xem ra tối nay thực sự khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Mượn sức không thành, trong lòng Nghiêm Sĩ Tuyển biết mình càng thêm nguy hiểm, hơn nữa khẩu súng trong tay gã béo kia hơi động đậy, hắn cuối cùng vẫn không rảnh nghĩ nhiều, tay trái giấu sau lưng rốt cuộc dùng sức nên hơi run lên, chuẩn bị sẵn sàng…
-Aaa…
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết lợn vang rõ giữa trời đêm, trong nháy mắt, một tên lúc đầu vốn rất oai phong lẫm liệt, giờ phút nay flaij ngã trên mặt đất khóc thét quay cuồng. súng lục trong tay cũng bị người ta ném văng đi, vòng vòng trên không trung vài vòng rồi rơi xuống một vũng bùn gần đó.
Việc bất ngờ này khiến cho tên nhỏ thó choáng váng trong nháy mắt nhưng một giây sau đã lấy lại tinh thần, muốn đánh người, nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển lại nhìn thấu hành động này, lập tức vọt qua cản trở hắn ta.
Vì thế dưới bầu trời đêm chỉ thấy hai người đang vật lộn đánh nhau, bên cạnh lại vang lên những tiếng thét như giết lợn, nhưng thật ra làm người khác kinh hồn bạt vía.
Có người vết thương chưa lành, cánh tay phải bất lực, sau một lúc đánh nhau vẫn bị dồn xuống thế hạ phong, cuối cùng thì bị một đấm đánh thẳng vào giữa mặt làm cho mấy ngôi sao bay bay trên đầu, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể cử động.
-Cho mày biết chết là thế nào!
Cuối cùng đá ngã hắn xuống mặt đất, tên nhỏ thó căm giận mắng, sau khi cho một đạp, đang chuẩn bị cầm khẩu súng lên thì bỗng thấy có người nhanh tay hơn đã nhặt được súng, làm hắn không khỏi sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu thì đã thấy khẩu súng chĩa thẳng vào họng mình.
-Muốn sống thì đừng có lộn xộn, nếu không có gió máy gì, tay tôi dễ bị lay động lắm.
Tiếng nói uy hiếp chợt vang lên, Chân Như Ý không ngờ nhảy vào, hơn nữa còn nhặt súng lên kịp thời, vững vàng nhắm ngay vào họng tên kia.
Trong nháy mắt tình thế đảo nghịch lại làm tên nhỏ thó choáng váng trong nháy mắt, cũng làm cho Nghiêm Sĩ Tuyển khó khăn lắm mới bò dậy được kêu lên thất thanh!
-Như Ý!
Sao cô có thể ở chỗ này?
Hắn không phải bảo cô trốn cho kỹ, đừng đi ra sao?
-Em hiểu được anh nói gì, nhưng em không thể bỏ mặc anh được, cho nên đừng gây phiền hà cho em, mau qua đây đi!
Giống như hiểu được tâm tư hắn, Chân Như Ý cắt lời hắn luôn.
Lúc nãy cô dùng hết toàn bộ sức lực chạy bạt mạng tới đây, vì thế mới có thể tới đây đúng lúc, hơn nữa thừa dịp hai người đang đánh nhau mà lặng lẽ vào đây, cướp được khẩu súng sớm một bước, nếu không chỉ sợ truyền kỳ bi kịch của nhà họ Nghiêm lại xuất hiện thêm một trang mới.
Không ngờ cô mở miệng nói câu đầu tiên lại như vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi sững lại, cúi đầu nở nụ cười…
Ông trời ạ! Hắn nên sớm biết từ trước là cô không ngoan ngoãn nghe lời, cũng vì cô không ngoan ngoãn nghe lời nên vừa rồi mới có thể cứu hắn một mạng!
-Cười cái gì! Mau qua đây!
Nghe thấy tiếng cười, Chân Như Ý nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn, nhưng tay cầm súng vẫn vững chắc nhắm vào tên nhỏ thó kia, chỉ sợ hơi phân tâm một chút là hắn ta sẽ thừa cơ ngay.
-Đến đây, đến đây!
Đáp lời, hắn đi rất nhanh tới bên cạnh cô, hơn nữa còn cầm luôn khẩu súng, liếc mắt nhìn gã đang khóc thét ở cách đó không xa, sau đó mới chuyển toàn bộ sự chú ý lên trên người tên nhỏ thó, mỉm cười ôn hòa đến cực điểm:
-Phong thủy thay phiên rất nhanh, phải không?
Toàn thân cứng đờ nhìn gương mặt tươi cười của hắn, không biết vì sao tên nhỏ thó đó lại có cảm giác Nghiêm Sĩ Tuyển không quan tâm tới pháp luật, cảm thấy như bọn họ sẽ trực tiếp bắn mình tại đây, lập tức sợ hãi lui ra đằng sau…
-Anh, đừng có nhúc nhích, dù có chuyện gì cũng đừng nhúc nhích! Tay của tôi so với cô gái này còn run hơn, đừng có làm tôi không cẩn thận mà run tay nhé!
Vẻ mặt hắn đang cười, tiếng nói êm nhẹ đến cực điểm, lời nói như vui đùa nhưng trong nháy mắt lại dấy lên sự nguy hiểm làm cho người ta tuyệt đối không dám mạo hiểm thử xem.
Nghe tiếng, trong nháy mắt tên nhỏ thó đó như bị đông cứng lại, cái miệng cứng rắn kêu gào cậy mạnh:
- Tôi, tôi không tin anh dám, giết người phải chịu tội….
-A! Giết người phải chịu tội thế nào….
Giọng nói cố tình kéo dài, Nghiêm Sĩ Tuyển cười càng thêm dịu dàng.
-Tôi nghĩ chắc anh không biết, vì tự vệ mà giết người thì tội rất rất nhẹ, hơn nữa với thân phận của tôi, chỉ cần ho một tiếng là có thể vô tội được thả ra ngay, rất đơn giản, giống như giết anh luôn bây giờ vậy, anh nghĩ thử xem?
Cái tính ác của tên hồ ly này thật sự không thay đổi, thực sự có thể hù dọa người nha!
Chân Như Ý liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, có thể thấy trên gương mặt kia có vết thương, lập tức đau lòng không thôi, lập tức cảm thấy lời nói của hắn lúc này rất tốt, tốt tới mức hai gã này có tè ra quần cũng không dám ho he gì.
Quả nhiên lời nói của Nghiêm Sĩ Tuyển làm mặt tên nhỏ thó thoáng chốc không còn chút máu, không dám mạnh miệng nữa, chỉ sợ nhiều lời một chữ thì cái mạng nhỏ sẽ không giữ được.
-Nói! Sau lưng các người là ai chủ mưu hả?
Đột nhiên, gương mặt hắn lạnh lùng, lớn tiếng ép hỏi.
-Không nói? Được lắm!
Đáy mắt lóe ra ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn, ngón tay chuẩn bị bóp cò súng.
-Không cần! Tôi nói! Tôi nói!
Hoảng sợ kêu to, tên nhỏ thó bị động tác rất nhỏ của hắn dọa sợ tới mức suýt nữa thì tè ra quần, vì giữ lại cái mạng nhỏ của mình, lập tức thú nhận bằng sạch.
-Là, là Khang Thịnh Thái, là hắn trả tiền để bọn tôi tới giết anh!
Khang Thịnh Thái?
Cái tên làm cho Nghiêm Sĩ Tuyển không thể ngờ được, vô cùng kinh ngạc, đôi mắt theo bản năng nhìn Chân Như Ý, nhìn ánh mắt không dám tin của cô, hai người không nói gì rất lâu….
-Công ty của lão lão không lo, sao lại chủ mưu giết người?
Rốt cuộc Chân Như Ý chua chát mở miệng nói chuyện.
-Có lẽ vì dự phòng thất nghiệp, cố gắng bồi dưỡng thêm sở trường thứ hai!
Khóe miệng nói rất trào phúng, Nghiêm Sĩ Tuyển nói chuyện quả nhiên ác độc.
Lời này vừa nói ra, hai người lại im lặng, sau đó mười phần ăn ý cùng nở nụ cười. Mà hai gã ác đồ bị súng nhắm vào lại chỉ cảm thấy hai người trước mắt bị điên rồi.
Thử hỏi có ai sau khi biết chủ mưu hại mình còn có thể cười vui vẻ đến vậy? Khắp thiên hạ cũng chỉ có hai đứa thần kinh này mà thôi!
Nhưng nghĩ đến việc mình đang trong tay hai kẻ thần kinh này, càng làm bọn họ ớn lạnh!