Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 107

Rượu đời Thanh?

Tường Vi ngẩn người, cô chắc chắn ở nhà họ Hắc không có loại rượu này. Nhưng mà bây giờ Tả Đằng Tây Tử lại cố ý gây khó dễ.

Hắc Diêm Tước không nói lời nào, trong con ngươi hiên lên vẻ thú vị. Hắn thật muốn xem con thỏ nhỏ ứng phó chuyện này như thế nào.

“Thế nào? Tước, nữ giúp việc của anh không hiểu tiếng Trung em nói sao?” Tả Đằng Tây Tử vén tóc dài,cố ý tựa đầu tới trước ngực Hắc Diêm Tước chu mỏ nói.

Tường Vi lén nhìn Hắc Diêm Tước, quả nhiên, ngài ấy không thèm quan tâm, Khẽ thở dài, cúi đầu, cô nhìn Tả Đằng Tây Tử nói:

“Thực xin lỗi, Tả Đằng tiểu thư, tôi biết rõ rượu đời Thanh vô cùng nổi tiếng, nhưng mà có vẻ tiên sinh cũng không thích loại rượu này lắm, cô có thể đổi thành rượu Long Thiệt Lan hay không?”

Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, cô không thể nào đoán được nói như vậy sẽ rước lấy hậu quả gì, cô cũng không có thói quen nói dối, bởi vì cô nghĩ tiên sinh không thích loại rượu này, chính là trực giác cho cô biết.

“Tước, thì ra ngay cả nữ giúp việc cũng biết anh thích những thứ gì! Người ta không chịu đâu, chỉ muốn uống rượu đời Thanh, muốn nếm xem hương vị quê nhà ra sao.”

Tả Đằng Tây Tử giấu đi lửa giận của mình rất tốt. Cô ngồi trên đùi Hắc Diêm Tước, cố ý đung đưa mông, muốn tiếp xúc chỗ nhạy cảm giữa đùi hắn, mà bộ ngực đầy đặn lại gần sát trong ngực hắn.

Trong thời gian ngắn Tường Vi luống cuống tay chân đứng lên, hiện tại cô nên đến chỗ nào có bán chai rượu đời Thanh đây. Tả Đằng tiểu thư xem ra không có ý định từ bỏ, mà tiên sinh…. lại hung ác trừng mắt nhìn cô không nói một lời.

Đúng lúc bối rối, Tường Vi đành phải ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng đáp “Vậy …. Tôi lập tức đi mua trở về cho Đằng tiểu thư!”

Không dám có chút do dự nào, chỉ sợ không cẩn thận mà chọc giận tới tiên sinh, Tường Vi cơ hồ vừa dứt lời liền chạy nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô chạy ra ngoài, Tả Đằng Tây Tử mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đuổi được người chướng mắt đi!

“Tước, nếu anh không thích uống rượu đời Thanh, vậy thì uống rượu Long Thiệt Lan đi, dù sao em cũng không thích lắm”

Từ trên đùi hắn vui vẻ đứng lên, Tả Đằng Tây Tử chạy tới quầy rượu tìm rượu, giống như nữ chủ nhân trong nhà.

Lại không chú ý tới sắc mặt tái mét của người đàn ông ngồi trên sô pha.

Tả Đằng Tây Tử đưa lưng về phía hắn, vừa nghiêng về một phía rót rượu, vừa vui vẻ nói: “Tước, anh biết không, chủ nhật này “Ny Thường” tổ chức lễ chúc mừng! Đến lúc đó anh tham dự làm bạn trai của em được không?”

Rót xong hai ly rượu, Tả Đằng Tây Tử bưng ly rượu, ưu nhã đi đến bên cạnh Hắc Diêm Tước, đưa một ly tới trước mặt hắn, khuôn mặt tươi cười.

Hắc Diêm Tước khẽ nhíu mày, đôi mắt đen sâu không đáy hiện lên một tia ác ý, nhận lấy ly rượu của cô ta, tùy tiện uống trước.

“Xem ra các người có dã tâm không nhỏ!” Hắn hừ lạnh.

“Ha ha, nào có, đều là do anh của em, anh cũng biết em là một cô gái, vốn không quan tâm đến sự nghiệp, là anh trai kiên quyết muốn đến đây xem tiểu thư “Mạn Đà La” gì đó…..” Tả Đằng Tây Tử nhớ tới ngày đó nhìn thấy cô gái kia, xác thật xinh đẹp kinh người, trong lòng chợt có cảm giác không tốt, sợ Hắc Diêm Tước sẽ có hứng thú với cô gái kia, vì thế vội vàng đổi đề tài: “A, không nói nữa để mất hứng, chủ nhật này, anh đi nha!”

Hắc Diêm Tước trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt bí ẩn làm cho Tả Đằng Tây Tử phải si mê, cô thích đàn ông như vậy, đoán không ra, nên chọc cho tim người ta ngứa ngáy.

“Tôi nghe nói “Ny Thường” tổ chức “Mạn Đà La khóc ra máu” rất thành công, thảo nào anh trai cô lại đặc biệt chạy tới muốn xem”

Hắn hỏi rất nhẹ, giọng nói nổi lên mùi rượu Long Thiệt Lan, làm cho tim của Tả Đằng Tây Tử đập nhanh.

“Đúng vậy, anh trai em ngày đó nhìn thấy Mạn Đà La gì đó, đã thực sự si mê người ta! Thực không hiểu cô gái kia có gì tốt, mà anh trai em lại yêu quý như vậy, ở Nhật Bản có rất nhiều cô gái nổi tiếng, hiền lành mà!”

Tả Đằng Tây Tử khinh thường nói, giống như cố ý muốn bêu xấu “Mạn Đà La” chỉ là tiểu thư bình thường, tiếp tục khoa trương nói: “Tước, anh thấy có phải hay không? Nhà Tả Đằng chúng em đương nhiên là muốn tìm người có gia thế xứng với mình giống như anh vậy, cho dù có xinh đẹp như thế nào, cũng chỉ là một người mẫu nhỏ. Anh trai em làm sao có thể nhớ mãi không quên người như vậy, em thật sự nghĩ không ra! Còn nữa, để có thể leo lên vị trí đó không biết đôi tay của cô gái kia đã chạm vào bao nhiêu người đàn ông, không phải những người mẫu nhỏ đều như vậy sao? Anh trai em đúng là điên rồi còn chuẩn bị tặng cho cô ta một ngôi biệt thự.”

Tả Đằng Tây Tử không biết lời của cô vào trong tai người nào đó đã trở thành cơn sóng lớn!

Hắc Diêm Tước yên lặng lắng nghe, ly rượu mạnh trong tay làm như nước lọc, uống ừng ực từng ngụm vào trong cổ họng.

“Còn nữa, anh biết không, anh trai em còn muốn cô gái kia trở thành người phát ngôn của “Ny Thường”, anh ấy thực sự điên rồi!, nhãn hiệu “Ny Thường” ở Nhật Bản lớn như vậy, làm sao có thể tìm một cô gái không đứng đắn mà phát ngôn? Huống chi không biết tên của cô gái đó! Tước, anh cũng nên nghĩ giúp em một chút biện pháp đi!”

Tả Đằng Tây Tử còn nhớ tới ngày đó, khi nhìn thấy cô gái “Mạn Đà La”, cô cảm thấy bực bội, lúc đó ánh mắt của những người đàn ông trong phòng đều vây quanh cô ta, hoàn toàn không xem Tả Đằng tiểu thư như cô tồn tại.

Sỉ nhục này, cô làm sao có thể quên? Anh cô còn một lòng si mê cô gái kia, tính mua biệt thự, muốn ở đây một thời gian.

Tròng mắt hắn đen như mực, lóe lên vẻ tinh ranh, chậm rãi nói: “Anh trai cô coi trọng người ta?”

Tả Đằng Tây Tử dùng sức gật đầu: “Tước, giúp em suy nghĩ biện pháp, danh tiếng của nhà họ Đằng tuyệt đối không thể để cho người con gái đó hủy hoại!”

Trong mắt cô hiện lên vẻ căm thù, cô vốn có thành kiến đối với cô gái “Mạn Đà La” kia, người mẫu không phải đều có một đôi chân mà ngàn người ngắm, một đôi môi vạn người nếm sao!

Cô tuyệt đối không cho phép người như vậy ở bên cạnh anh trai mình, vọng tưởng Chim Sẻ biến thành Phượng Hoàng!
Bình Luận (0)
Comment