Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 117

Tường Vi ôm nhóc đáng thương, đi trên đường tới vườn Tường Vi, ánh trăng trong bầu trời đêm đem bóng của cô kéo thật dài,dế ẩn núp trong cây bụi ở vườn Tường Vi kêu to.

"Nhóc đáng thương, len lén nói cho mày biết, hôm nay tiên sinh đón tao về nha!"

Cô cho là người cao ngạo như tiên sinh, huống chi hắn từng căm hận cô, nhưng không ngờ, lúc cô bất lực nhất,hắn đến!

Trong lòng dâng lên ấm áp nho nhỏ, hành động của tiên sinh vào tối nay, đối với cô mà nói thật là ngoài ý muốn!

Ôm nhóc đáng thương, rất kỳ quái, cô có thể nói chuyện với nó một cách hăng say, cô không ngừng nói về chuyện của tiên sinh.Giống như chỉ có con chó nhỏ này là đối tượng mà cô có thể tâm sự, ôm nó, như ôm một người bạn.

"Gâu Gâu!" Nhóc đáng thương vui mừng đáp lời cô.

Kể từ đêm mưa đó, cô và nhóc đáng thương bị thím Hắc đuổi ra khỏi cửa, không giống tối nay, có thể vui vẻ cùng nhóc đáng thương.

Từ nay về sau,đột nhiên cô trở thành người làm nữ của tiên sinh, lúc nào cũng lấy hắn làm đầu, vây quanh hắn.

Tường Vi đã từng là cô gái không buồn không lo, nhưng nay đã biến thành cả ngày lo lắng, Tường Vi phục vụ tiên sinh như đi trên miếng băng mỏng.

Khẽ thở dài một cái, trong lòng có ngũ vị lẫn lộn, cô ôm nhóc đáng thương trở lại nhà gỗ nhỏ từng ở sáu năm.

Mùi nhà gỗ nhỏ,để cho cô lưu luyến thật sâu, từng cái trang trí ở nơi này từng chứ sáu năm tình cảm, cơ hồ cùng cô lớn lên!

Đem nhóc đáng thương để xuống, Tường Vi nhẹ nhàng kêu, "Mày ngoan ngoãn đi chơi, tao muốn tắm một chút rồi đổi quần áo khác."

Kéo thân thể mệt mỏi đi tới phòng tắm, vết máu ứ đọng nổi bật trong gương làm cô giật mình!

"Cô ~~(╯﹏╰)" Cô nhịn đau sở, từ từ cởi quần áo đã rách xuống, bắt đầu nhẹ nhàng lau rửa. . . . . .

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Trong thủy tinh các, người đàn ông uống rượu Vodka ừng ực đã say nồng đậm.

Tây trang quý giá tại trên người của hắn đã nếp uốn, cà vạt bị kéo xuống, giắt trước ngực, tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, bất tri bất giác, thả ra sương mù tan rã.

"Gạt người!Gạt người! Đều là gạt người!"

Ầm!

Một tay hất, hắn đem chai rượu Vodka vừa mới uống xong ném lên không trung!

Chai rượu cứng rắn va chạm ở thủy tinh đối diện, chai rượu rớt xuống bùn đất, vỡ thành hai nửa, mà thủy tinh thượng đẳng lại bền chắc không nứt!

"Ba! Cha gạt người!Làm sao ba có thể bỏ lại con đi mất! Ba. . . . . ."

Hắn kêu rên như dã thú bị thương, âm thanh vang vọng trong thủy tinh các.

Âm thanh gào thét, tràn đầy bi thương, say rượu nói loạn!

Ba, sao ba có thể gạt con. . . . . .

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Tường Vi tắm rửa xong,từ trong phòng tắm đi ra, tìm được thuốc mỡ ở trong hòm thuốc, bôi loạn vào nơi máu ứ đọng, thay một cái áo choàng tắm to lớn, đem thân thể bọc lại, lúc này thân thể mệt mỏi một ngày mới buông lỏng xuống.

"Nhóc đáng thương,nhóc đáng thương?"

Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa sửa sang lại đầu tóc vừa mới tắm xong, vừa quay đầu tìm kiếm nhóc đáng thương.

Đem sợi tóc từ trên trán vạch ra, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đột nhiên hiện ra trong gương, chỉ là,trên khuôn mặt có vết máu ứ đọng nhàn nhạt.

Tường Vi soi gương thở dài, Mễ Tư Dương ra tay thật ác độc, như muốn giết cô!

May nhờ cảnh sát tới kịp lúc, nếu không cô thật không tưởng tượng nổi. . . . . .

Bỗng dưng rùng mình một cái, lúc cô gặp nguy hiểm, nhưng hiện lên tấm gương mặt lạnh lùng lại anh tuấn của tiên sinh!

"Thẩm Tường Vi,mày bị hắn đầu độc rồi sao?"

Cô hỏi mình trong gương, mình đã từng hỏi những lời quen thuộc này rồi, hoàn toàn không trả lời được.

Thật ra Mễ Tư Dương cũng đáng thương,thì ra lần đi suối nước nóng kia , Mai Linh thần bí cười hề hề gọi chứng cớ chính là chụp ảnh hai chị em bọn họ hút thuốc phiện sao?

Cô nhớ tới lần đó, họ theo dõi Mễ Tư Dương, đang trên núi giả không cẩn thận thấy tiên sinh cùng Mễ Tư Kỳ ở chung một chỗ,Mễ Tư Kỳ nhận được một cú điện thoại rồi vội vã rời đi, chẳng lẽ là cô ta lên cơn nghiện, em của cô ta tới để đưa thuốc phiện sao?

Không khỏi thở dài một tiếng, cô thật sự không thể tưởng được Mễ Tư Kỳ có thể ném tiên sinh rời đi, một người đàn ông cao quý như vậy, sợ sẽ có rất nhiều phụ nữ quấn lấy, chết cũng không tha,ví dụ…….ví dụ như Tả Đằng Tây Tử.

Trong lòng không khỏi dâng lên một hồi chua xót, Tường Vi theo bản năng bỏ qua cảm giác này, quay đầu nhìn ngoài cửa…..

"Nhóc đáng thương, mày đang ở đâu? Đêm đã khuya, nhanh trở lại."

Tuy nhiên nó không đáp lại lời cô.

Cô có chút lo lắng, sợ nó đi loạn sẽ xông nhầm vào cấm địa nhà họ Hắc, đến lúc đó, cái mạng nhỏ củanó nhất định sẽ bị thím Hắc trừng phạt, đe dọa!

Trong lòng căng thẳng, lo lắng cho nhóc đáng thương sẽ xông loạn, Tường Vi chưa kịp dép liền chạy ra ngoài.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Đêm đã khuya, cây bụi trong vườn Tường Vi cao lớn hơn so với năm trước, trên nhánh cây xanh um tươi tốt đã bắt đầu có chồi non, tin tưởng không bao lâu, nụ hoa sẽ lớn lên, lẳng lặng nở rộ.

"Nhóc đáng thương,nhóc đáng thương. . . . . ."

Tường Vi nhỏ giọng kêu, mảnh vườn trong đêm tối, nếu không quen thuộc với địa hình nơi này,sợ rằng cô sẽ lạc trong vườn Tường Vi.

Tìm một lúc lâu, cũng không thấy nhóc đáng thương, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là xoay người………
Bình Luận (0)
Comment