“Mẹ nó, tên phụ nữ vô dụng!” Hắn hướng Tường Vi nhổ ngụm nước bọt rồi nói với thuộc hạ: “Quẳng cô ta ra bãi biển cho cá ăn rồi gọi điện thoại cho bên kia nhận người!”
Vâng, Doãn lão đại!” Hắn biết ‘bên kia’ mà Doãn Chiếu Thiên nói là Triển Diệc Tường. Vì lần hành động này, Triển Diệc Tường đã dặn bọn hắn phải giữ mạng sống của cô ta lại, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Doãn Chiếu Thiên lửa giận ngút trời cứ thế mà đem Tường Vi đang bị đóng trên cái giá chữ thập giựt mạnh xuống rồi ném cho thuộc hạ của hắn.
“Ưmmmmm……”
Tường Vi đau đến nỗi rên không thành tiếng. Cô vừa nghe thấy gì? Bọn họ nói, tiên sinh không đến, nên họ quyết định bỏ xác cô rồi đúng không? Lòng bàn tay bị ngân châm đâm xuyên qua, chỉ hơi cử động tí xíu là đau đến tê tâm liệt phế!
Nếu hắn không đến, thì thôi vậy, không cần thiết phải liên lụy đến hắn….
Chỉ là, nước mắt cứ không ngừng rơi, Tường Vi tưởng rằng trái tim chằng chịt vết thương đó của cô đã bị chai lì rồi, nhưng tại sao cô vẫn thấy đau lòng như thế chứ.
Lão đại, phía trước chính là bãi biễn, ở đây khá ít người, chúng ta quẳng cô ta ra đó trước nhé!” Nói xong, hai tên đàn ông mỗi người khiêng Tường Vi đang trên giá chữ thập ra đó.
Tường Vi bị cột chắc trên cái giá chữ thập, hai tay bị ngâm châm ghim lấy, vì trên đường khá gập ghềnh mà vết thương trên lòng bàn tay cô lại bắt đầu rỉ máu, đau đến cô phải nhe răng trợn mắt!
Trên đường đi, hai tên đàn ông đó còn tám chuyện——
“Trông cũng có vẻ xinh đẹp đấy chứ, thế mà cái tên họ Hắc đó lại hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của cô?diễn♧đàn♪lê☾qღuý☾đôn Haizzz…..tôi thấy cô vẫn là nên chết tâm với tên đàn ông máu lạnh đó đi! Đi thẹo cái loại đàn ông này sẽ không có kết cục tốt đâu…..”
“Đúng vậy, nếu cô không phải người phụ nữ Hắc Diêm Tước, thì đã không rơi vào tình trạng thế này rồi, tên tiểu tử cũng thật nhẫn tâm a!d♧đ☆Lღqღđ Đoạn video quay lại cảnh Doãn lão đại lấy ngân châm đóng lên lòng bàn tay cô mà cũng không thể đả động được gắn, cũng đủ để chứng minh cô vốn cũng chả quan trọng gì mấy đối với hắn, hoặc là do hắn không có tính người!”
Bọn họ càng nói, Tường Vi càng không nhịn được cười, nhưng đã suy yếu đến nỗi cười cũng chả cười nổi! Rốt cuộc là ai không có tính người đây? Bọn họ chính người đã đem cô đóng lên cây giá chữ thập, vậy mà còn nói người ta không có tính người!
Song, nước mắt của cô càng chảy càng nhiều!
Cô sớm đã biết trọng lượng của mình trong lòng tiên sinh rôi, tuy hắn không đến cứu cô, hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô cả, cô cũng không hy vọng gì, thế nhưng, lúc biết hắn thật sự không đến, cô lại cảm thấy như bị thứ gì đó siết chặt vậy, rất khó chịu!
“Ui chà, đừng khóc nữa! Sau này nhất định phải mở to mắt nhìn mà chọn đàn ông!”
Một hồi sao, hai tên đó đã đem Tường Vi kiêng đến bên bờ biển, đem cô trên cây giá chữ thập đó dựng đứng lên cắm sâu vào trong cát”
Sau đó quay người rời khỏi.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, cô gái trên cây thánh giá đó cứ vậy mà đón lấy cái gió biển lạnh thấu xương đó, dần dần, nước mắt của cô bị gió biển thổi khô, vết thương ngân châm trong lòng bàn tay đã dần dần hợp thành một thể với cô.
Thân thể của cô dần kết thành băng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời rộng lớn, sau khi hoàng hôn qua đi, trời dần tối đen lại…..