Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 206

“Tôi thế nào?” Hắn chậm rãi xoay người, rồi vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của cô, dùng sức hít một hơi thật mạnh mùi thơm bên cổ cô, có vẻ như rất hưởng thụ hương thơm này, mùi hương thuộc về riêng cô!

“Ngài, ngài buông tôi ra…” Hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần cô khiến tim cô đập loạn nhịp, người đàn ông này lúc nào cũng không hề báo trước mà xông vào trái tim cô, khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào phản kích lại hắn!

Hắc Diêm Tước bỗng nhiên cuối người phủ lấy cánh môi trắng bệch của cô, gặm nhắm, hôn thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi của người phụ nữ không ngoan ngoãn này, như là rất khát vọng mùi vị này vậy!

“Ưm…” Tường Vi phản kháng, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào ngực không nhúc nhích được! Cô vốn không hề quên đi vẻ mặt lạnh của hắn, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ cho hắn phát tiết dục vọng, thế thì có ý nghĩa gì chứ?

“Ưm…” Buông ra! Cô hét lên trong lòng mình! Cô là người phụ nữ mà hắn gọi thì đển, đuổi thì đi sao? Lúc hắn phát cuồng, cô không lo ngại đến bản thân mà lay tỉnh hắn, thế nhưng, lúc cô gặp nạn, hắn đang ở nơi nào?

Hắn cứ vậy mà tàn nhẫn mặc cô, để cô bị người ta đóng đinh lên cây giá chữ thập, còn tàn nhẫn nói đó là do cô tự chuốc lấy, chỉ vì cô tự tiện rời khỏi vòng tay bảo vệ của hắn, nên hắn nhân cơ hội đó mà trừng phạt cô!

Thật là một người đàn ông độc ác, không phải sao? Ngay cả khi nghe tin cô mang thai, hắn cũng chẳng nói tiếng nào mà rời khỏi!

Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ cái đau mà bóng lưng đó mang đến cho cô. Bất giác có hai dòng nước mắt lăn xuống gò má….

Nếm thấy mùi vị mằn mặn, hắn buông cánh môi cô ra, nhíu mày im lặng một hồi mới lạnh lùng nói: “Em nói đúng rồi, bảo bối, có rất nhiều thứ tôi không thể nào để lọt vào tầm mắt được!”

Ánh mắt chợt lóe, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô thật kĩ rồi nói: “Tôi ghét những cảnh tượng xinh đẹp kiều diễm, nhưng tôi bỗng phát hiện, em còn đẹp hơn cả những bông hoa đó, nên làm thế nào đây? Hủy dung, được không? Ha ha ha ha………”

Hắn bỗng nhiên cười to khiến Tường Vi sởn cả tóc gáy.

“Tôi hiểu rồi!” Tường Vi bỗng nhiên hiểu được, “Bởi vì cảnh quá đẹp sẽ làm nổi bật lên cái xấu của ngài!”

Cô nói từng chữ từng chữ, cô bỗng cảm thấy mình đã có chút hiểu hắn. Chỉ là tại sao hắn lại như thế thì cô không đoán được, cũng chẳng muốn đoán!

“Ha ha ha…” Hắc Diêm Tước nghe cô nói xong không tức giận mà ngược lại còn cười to! Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thon gọn của cô lên: “Dám nói tôi xấu xa, lá gan không nhỏ nhỉ?”

Tường Vi sững sờ, tiếng cười của hắn, khiến cô cảm thấy bất an, cô có dự cảm không lành, cô nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy sâu thẳm đó, muốn nhìn rõ xem hắn đang suy nghĩ gì.

Những lời cô nói quả thật không sai. Hắn ghét tất cả mọi thứ đẹp đẽ, những thứ đó chỉ hắn cảm thấy ngứa ngáy! Vườn Tường Vi chính là phải hoang tàn như thế! Cái vườn đó chỉ đáng được như vậy mà thôi! Hắn vĩnh viễn không cho phép nó có hoa nở, vĩnh viễn không!

“Đúng vậy, người trở về từ quỷ môn quan thì còn e ngại sống chết gì nữa?” Tường Vi chăm chọc chuyện xảy ra bên Singapore.

“Không sai, xem ra Doãn Chiếu Thiên đã kích phát được lá gan của cô rồi! Nhưng, ở trước mặt tôi, cô phải xem lại thân phận của mình, nếu tôi phát hiện sủng vật của tôi bắt đầu biết phản kích lại chủ nhân thì… tôi sẽ không hề do dự mà bẻ gảy răng nó, cắt hết vuốt của nó đi!”

Lời nói của hắn khiến Tường Vi khẽ run, nhưng, lời nói tiếp theo lại càng tàn nhẫn hơn, “Thế nên, lúc thú cưng của tôi không tiện cho tôi chơi đùa…..” Hắc nâng khóe môi tàn nhẫn lên, “Tôi sẽ không hề do dự mà ngăn cản, bao gồm đứa bé!”

ẦM…………

Cô choáng váng đầu óc! Ngay lập tức rét run cả người, khuôn mặt trắng bệch không tin nổi nhìn người đàn ông trước mắt! Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, sau một hồi thật lâu cô cũng không kiếm lại được giọng nói của mình!

“Sao? Choáng váng rồi à?” Hắn cười nhạo, buông eo cô ra, nhưng lại phát hiện cô bỗng nhiên xụi lơ, xém nữa té xuống đất, cũng may hắn kịp thời ôm lại, cặp chân mày đẹp đẽ không khỏi nhăn lại.

“Ngài! Ý ngài là gì!” Cô run giọng hỏi, lòng đau như cắt!

“Bảo bối, em thông minh như thế, có lẽ nào lại nghe không hiểu chứ?” Cánh môi lạnh lẽo của hắn khẽ chạm môi cô, hắn không thích cô có con, chỉ muốn muốn hưởng thụ trò chơi tàn nhẫn với cô thôi, nên rất đơn giản, chính là lấy đi đứa bé trong bụng cô.

“Ngài điên rồi!” Tường Vi ngẹn ngào nói: “Đó là con ruột của ngài đấy!”

Cô tưởng rằng hắn chỉ là muốn đối xử tàn nhẫn với cô, nhưng lại không ngờ rằng, hắn đối với con của mình cũng tàn nhẫn như vậy!

Bỗng nhiên, nước mắt chảy xuống, cô cuối cùng cũng hiểu rõ người đàn ông này rồi! Trong mắt hắn chỉ có mỗi bản thân hắn mà thôi!

“Thế thì sao! Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, hôm nay sẽ dẫn cô đi phá thai!”

Hắn nhướng mày, trong thế giới của hắn không hề có việc mang thai sinh con, hắn không cần bất kỳ người nào sinh con đẻ cái cho hắn cả!

Tường Vi bụm miệng mình lại, không cho phép bản thân khóc ra tiếng, trước mặt hắn, cô không muốn thua cả lòng tự trọng của mình! Cô hít thật sâu rồi nói: “Nếu tôi không chịu thì sao?”

Ánh mắt sắt bén như kiếm của hắn nhìn chằm chằm cô: “Cô biết tôi sẽ có cách!”

Đúng vậy, muốn đối phó với phụ nữ có thai rất dễ, chỉ cần một thủ đoạn nho nhỏ cũng đủ để sinh non, cô không hề có năng lực phản kháng! Còn hắn sắp xếp cho cô đi phá thai, chỉ là kiếm một phương phát an toàn nhất mà lấy đi đứa bé của cô thôi!

Cô nhịn không cho nước mắt chảy xuống, lòng dần nguội lạnh, sau những lần thưởng thức sự tàn nhẫn của hắn, cô không biết mình còn lại những gì nữa. Lòng cô đã chết lặng, cho dù cô có muốn quay về thì trái tim cô cũng đã chằng chịt vết thương!

Cô không khỏi tự hỏi bản thân, tại sao lại si mê, ngu xuẩn như vậy? Cô lại yêu phải một tên cầm thú!?
Bình Luận (0)
Comment