Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 233

Cuộc đau đã tới vòng cuối, tiếng người huyên náo!

Khoảng cách giữa các xe cũng không cách xa nhau lắm, cũng có raats nhiều người chạy tới gần đích, chờ kết quả cuối cùng!

Vivian cũng đứng trong đám người, lòng thấp thỏm lo lắng!

“Sắp tới, sắp tới rồi!” Chợt, trong đám người có người hô! Trong lúc nhất thời, mọi người rối loạn lên, rối rít đoán được đáy là kia chiếc xe thể thao hiện hành xông phá điểm cuối.

A Hải cũng ngừng thở, cầu nguyện: “Vô luận ai thua ai thắng, xin nhất định phải làm cho tiên sinh bình an trở về!”

Vivian vẫn lạnh nhạt, ánh mắt màu tím nhìn chăm chú vào đường đua, tâm tư phức tạp.

“A. . . . . . Tôi thấy được rồi, chiếc siêu xe màu đỏ đã vượt qua rồi!”

“Ha. . . . . . Sáu trăm vạn, lão đại chắc chắn thắng sáu trăm vạn rồi!”

“Vậy chiếc siêu xe màu bạc đâu?”

“Hình như vẫn chưa thấy. . . .”

Nghe đến đó, Vivian không khỏi bắt đầu lo lắng! Ngừng thở.

Quả nhiên, dưới bầu trời đêm, chỗ khúc cua của đường đua thấp thoáng thấy bóng dáng của chiếc siêu xe màu đỏ!

“A. . . . . . Là lão đại! Thật là tuyệt!”

Trong lúc nhất thời hiện trường sôi trào! Mọi người hoan hô!

A Hải nhất thời giống như quả cầu da bị xì hơi, tự lẩm bẩm: “Tiên sinh, nhất định phải bình an trở về a!”

Tim Tường Vi không tránh khoi như bị bóp nghẹt.

Đột nhiên, đang lúc bọn họ cho rằng chiếc siêu xe màu đỏ thắng lợi, chiếc siêu xe màu bạc đột nhiên lấy tốc độ như tên bắn grừm một tiếng phi ra, tăng tốc dường như là liều mạng mà vượt qua chiếc xe màu đỏ, tiến tới đích!

“A. . . . . .”

Siêu xe màu bạc phi tới như ngọn gió, làm kinh hoàng tất cả mọi người đang đứng ngồi chờ ở điểm đích, bọn họ hốt hoảng chạy sang đi, sợ bị chiếc xe điên kia mất khống chế đụng vào.

Chỉ trong nháy mắt!

Vèo----

Siêu xa bạc không vỏ một giây tốc độ, dẫn đầu xông phá vòng chung kết, nhưng lại không dừng được xe, trược tiếp lướt qua vạch đích rồi lại thắng xe một vệt dàì!

“A! Tiên sinh!” A Hải kinh hoảng chạy tới!

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên, siêu xe màu bạc đã phá vỡ tường rào!

“Trời ơi! Sẽ không xảy ra tai nạn chứ?” Trong đám người có người thầm nói, bọn họ hầu hết đều bị một màn này doạ sợ.

Vivian cũng vayah! Sắc mặt cô tái nhợt nhìn một mìn kia, không nhúc nhích! Cho tới khi bả vai có một bàn tay ôm lấy, quay đầu lại, là Tưởng Diệp.

“Bị doạ sợ rồi à?” Tưởng Diệp vẫn là lộ nụ cười bất cần cợt nhả.

Viviab biểu lộ có chút cứng ngắc, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.

“Tôi thua!” Tưởng Diệp nhỏ giọng thở dài nói, “Chỉ vì em, hắn ngay cả tính mạng cũng dám đánh cược! Một chiêu cuối cùng vừa rồi, hầu như không một tay đua nào dám mạo hiểm như vậy, trừ phi là kẻ ung thư giai đoạn cuối, muốn chết!”

“. . . . . .” Vivian có chút tắc nghẹn, mắt mở to kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

“Đi thôi, tôi đưa em ra đó xem sao.” Tưởng Diệp từ trước đến giờ là người chịu chơi, lần này, hắn cũng bị tên điên kia hù sợ.

Tưởng Diệp kéo tay Vivian, chậm rãi bước gần tới siêu xe màu bạc đãn gần như bị cháy xém.

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” A Hải cẩn thận đưa Hắc Diêm Tước từ trong xe ra ngoài, nhìn vết máu trên trán tiên sinh, không khỏi rơi lệ, “Tiên sinh, sao ngài lại ngu ngốc như vậy, ngài biết rõ chân ngài không thể bị thương thêm được nữa, Tường Vi tiểu thư không phải đã trở về rồi sao? Ngài không cần phải trừng phạt mình, lão Hải thật không nhìn nổi nữa rồi....”

Lời nói cảu bác Hải, vừa đúng lúc Tưởng Diệp cùng Vivian nghe được, bàn tay cô vô thức siết chặt tay Tưởng Diệp.

“Tôi không sao, A Hải, lần này tôi thắng!” Mặc dù trán vẫn còn đang rỉ máu, nhưng hắn vẫn không thèm để ý chút nào, thân thể bị A Hải kéo ra ngoài, con mắt mâu quang nhìn chằm chằm vào Tưởng Diệp.

Bốp bốp! Tưởng Diệp vỗ tay ba cái, “Đáng khâm phục, Tưởng mỗ đây thật là hổ thẹn!”

“Có chơi có chịu! Cậu mau buông tay!” cho dù là đang bị bác Hải dìu đỡ, hắn vẫn lạnh kufng khí thế hơn người!”

“Đó!” Tưởng diệp cười tay Vivian ra, cố kìm nén đau lòng nói,” Vivian, tôi thật là vô dụng, không cận thận cược thua mất em! Không sao, về sau tôi nhất định sẽ thắng giành em trỏ về.”

“Sẽ không có cái cơ hội đó đâu!” Diêm tước lạnh lùng cắt đứt lời nói của Tưởng Diệp, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt tiểu tử này!”

“Ta thấy chú què a, chú chắc hẳn là không thể thoả mãn nhu cầu của cô ấy, nhớ tới tìm tôi nha, tôi cực kỳ thisch1” Tưởng Diệp như không sợ chết schee cười nói, rất hài lòng nhìn sắc mặt xanh mét cảu Hắc Diêm Tước, hướng Vivian nói, “Đến đây, Vivian của tôi, chúng ta Goodbyekiss!”

Dứt lời, Tưởng Diệp hướng về phía Vivian hôn một cái thật kêu – –

“Đáng chết! Thẩm Tường Vi! Cô chính là của tôi đấy!” Hắc Diêm Tước nổi trận lôi đình, tức hỏa công tâm chính hắn, cộng thêm đua xe thời điểm căng thẳng quá độ, mới vừa rồi lại đụng xe, nhịn không được chính hắn trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh. . . . . .

“Tiên sinh! Tiên sinh. . . . . .”

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Toà thành Hắc gia.

Trong phòng ngủ của Hắc Diêm Tước, khác hơn so với năm năm trước. Cả căn phòng trống rỗng, trừ chiếc giường to lớn, xe lắn, một bộ rèm cửa sổ đóng cả ngày che đi ánh sáng thì hầu như không còn dư lại thứ gì.

“Bác Ân, tình hình tiên sinh như thế nào?” A Hải lo lắng hỏi.

“Tại sao không can ngăn ngài ấy? Biết rõ chân tiên sinh không ổn, còn để tiên sinh đua xe!” Giọng bác Ân có chút trách cứ!

“Thật xin lỗi. . . . . . Tôi có khuyên, nhưng tiên sinh đã đi rồi, tôi căn bản là không kịp ngăn cản. . . . . .” A Hải áy náy nói.

Vivian đứng yên trong góc cửa sổ, im lặng nghe.

“Bác Ân. . . . . . Chân tiên sinh, thật sự không ổn sao?” A Hải thử dò xét hỏi hỏi.

“Ngài ấy như vậy là hại chết chính mình! Chân vốn là có thể khôi phục, nhưng là tự mình không muốn bình phục, trong tiềm thức, ngài ấy không muốn đứng lên . . . . .” Bác Ân bỗng chốc quay đầu, nhìn về phía Vivian đứng trong góc đã lâu, bác gật đầu với Vivian một cái, “Tiểu thư Tường Vi, có lẽ mấu chốt của tiên sinh là ở cô, chân cảu ngài ấy, có một phần nguyên nhân rất lơn đến từ tiềm thức, có lẽ ngài cảm thấy chính ngài là người năm đó ép chết cô, cho nên muốn tự trừng phạt mình, trong tiềm thức không muốn cho mình đứng lên. Cho nên. . . . mong cô có thể giúp tiên sinh một chút không?
Bình Luận (0)
Comment