Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 238

Loáng thoáng còn nghe được tiếng quát mắng tức giận.

“Haizz. . . . . . Xem ra lửa giận của tiên sinh còn chưa ngừng nghỉ!” A Hải thở dài một tiếng, “Tường Vi tiểu thư. . . . . .”

“Ừ, tôi đi xem trước một chút.” Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, cũng tương đương với thừa nhận thân phận của mình, phải, cô là Tường Vi, có điều là, không còn là đoá hoa Tường Vi tuyệt vọng của năm năm trước.

Ngay sau đó, âm thanh vỡ vụ truyền xuống.

Là cái âm thanh khay đĩa rơi vỡ. Người giúp việc sợ hãi từ trên lầu chạy xuống, khi thấy A Hải, nước mắt chảy xuống ướt cả khuôn mặt, quả nhiên là bị doạ sợ quá độ, vội vàng kêu lên: “Bác Hải, tôi thật sự không có cách phục vụ tiên sinh, tôi. . . . . . Hu hu. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, người giúp việc liền che mặt chạy đi.

“Tường Vi tiểu thư, xem ra tiên sinh lần này thật sự rất tức giận. . . . . .” A Hải nhìn chằm chằm cái khay ly đĩa rơi trên cầu thang, cùng với sữa tươi rơi đầy đất, không khỏi vặn lông mày.

“Bác xác định đây là lần đầu tiên trong năm năm qua hắn nổi giận sao?” Tường Vi cũng cảm giác bất ngờ.

Đang lúc này, đột nhiên một hồi âm thanh thủy tinh vỡ vụn truyền đến, khiến cô nhất thời giật mình!

A Hải cũng giật mình, gật đầu một cái: “Đúng, tiên sinh trầm mặc trong rất nhiều năm, tôi cơ hồ cũng chưa từng thấy bộ dạng ngài ấy tức giận như hôm nay!”

Theo sau đó, là tiếng vang của nhưng vật thể rơi.

“Quả nhiên, hắn nổi giận này một chút cũng không mới lạ.” Tường Vi không biết mình lấy tâm tình đâu ra cùng A Hải đùa như vậy, nhưng cô bây giờ, đã không e ngại những cử động này của hắn, ngược lại cảm thấy tính hắn trẻ con.

Nói xong, nàng khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu với A Hải một cái, lướt qua ông, tự động lên lầu.

A Hải nhìn theo bóng lưng cô, có chút mất hồn. Tường Vi tiểu thư, thật không còn giống như trước.

“Tất cả đều cút cho tôi! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”

Tiếng gầm gừ quát mắng của Hắc Diêm Tước từ trong phòng ngủ chính truyền tới, cửa vừa mở lập tức vụt ra một cái bánh ngọt, rơi bịch xuống đất.

Theo sau, một cô người hầu khác khóc lóc chạy ra khỏi phòng, nhìn Tường Vi một cái, ngay sau đó che mặt chạy mất.

“Thẩm Tường Vi, đáng chết, đem Thẩm Tường Vi mang đến cho tôi!”

Bên trong phòng hắn vẫn nổi giận điên cuồng hét lên! Trong âm thanh lộ ra một tia bất an khó có thể nhận ra.

Tường Vi bước nhanh đi vào: “Tôi ở đây, anh rốt cuộc định ồn ào đến bao giờ?”

Cô bước vào cửa, câu nói đầu tiên, giọng nói bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, thành công quát được con sư tử đực đang cuồng nộ, giống như trong mắt nàng, hành động của hắn chỉ như một đứa trẻ không tìm thấy món đồ chơi.

Hắc Diêm Tước nửa người dựa vào trên giường, đầy lộn xộn, ga giường xốc xếch, nhưng bữa ăn sáng người hầu mang lên đều bị hắn làm đổ xuống rơi vải đầy đất bừa bãi không chịu nổi.

Khi thấy Tường Vi xuất hiện, thân thể hắn rõ ràng run rẩy một chút, ngay sau đó hốt hoảng mà che, gầm lên: “Chịu trở về rồi? Tôi biết ngay, cô sẽ không dễ dàng buông tha hai mươi tỷ Đô-​la đâu! Người phụ nữ tham lam như cô, sao có thể quăng đi miếng thịt béo đã đến tận tay!”

Hắn cười nhạo một tiếng, vẫn không khống chế nổi sự tức giận, châm chọc nói. Ngón tay lại vò nhàu tấm ga giường, nghĩ tới đã có một người đàn ông khác, hắn liền không nhịn được cuồng nộ!
Bình Luận (0)
Comment