Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 25

Vang – – vang – – vang !

Đột nhiên, căn phòng đang yên tĩnh ảm đạm bị tiếng vang phá vỡ!

Tim Tường Vi bị hù dọa đến xiết chặt, như con thỏ bị hoảng sợ, cơ thể rùng mình một chút! Sợ hãi chưa bình tĩnh vỗ vỗ ngực, thật may chỉ là tiếng chuông đồng hồ, nhưng lại kỳ dị hùng hồn, dường như đang khua trong trong đầu nàng!

Tường Vi quay đầu lại, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng! Đúng lúc này – –

Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ vang to sau lưng nàng!

“A..... – – ”

Theo bản năng kêu một tiếng, chưa kịp quay đầu lại, ngay tức thì bị mảnh thủy tinh vỡ ở đằng sau cứa qua, nàng cảm giác có chút nhoi nhói!

“A – – ”

Ngay sau đó, tiếng giọng khàn khàn đang gào thét phẫn nộ truyền đến, Tường Vi nhanh chóng quay người lại, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị một sức lực mạnh mẽ xiết chặt – –

“Đồ phụ nữ chết tiệt! Đồ phụ nữ chết tiệt!”

Tiếng nói hung hăng giống như mãnh thú gầm lên khi bị thương, nhưng lại lộ ra lực tấn công mạnh mẽ, tuyệt tình và khát máu!

“Khụ khụ....” Sắc Vi ho khổ sở, mái tóc rối bung ra, con mắt sợ sệt nhìn nhận chủ nhân của bàn tay to này – – là Hắc tiên sinh!

Hắn lúc này, sợi tóc đen bóng trên đầu còn đang nhỏ nước, theo hai vai rộng lớn chảy xuống những giọt nước trong suốt, sắc mặt dữ tợn khác thường, gân xanh căng cứng có thể nhìn thấy rõ ràng, con mắt đen sâu sắc hiện lên sự tàn bạo tối tăm mà Tường Vi chưa bao giờ nhìn thấy, dường như đang muốn giết chết cô.

Vừa rồi là cửa tắm bằng thủy tinh bị hắn dùng tay trần đấm vỡ, bàn tay to của hắn gắt gao xiết ở cổ cô, sức mạnh của ngón tay gần như có thể bẻ gãy cô!

Hắc tiên sinh như vây....... Làm cho cô phát run, ngài ấy dường như muốn giết cô!

“Tiên..... tiên sinh.....”

Tường Vi khó khăn mới nói được, ngón tay trắng thon dài cầm để ở bàn tay hắn, theo bản năng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, cô biết tiên sinh hoàn toàn có khả năng bóp chết cô!

“Rẹt – – ”

Quần áo Tường Vi trong nháy mắt bị xé rách! Hình như mảnh thủy tinh vỡ đang rải rác trên sàn nhà làm rách áo cô!

Đau đơn!

Tường Vi không nhịn được nhíu lông mày, chiếc cổ trắng mảnh khảnh bị hắn xiết chặt đến mức đỏ một mảnh, dường như hít thở khó khăn làm cô quên mất miếng vỡ của tấm thủy tinh khắc hoa làm cô bị thương đau đớn, trên gương mặt tái nhợt sớm đã đầy mồ hôi hột, dường như đóa hoa dịu dàng mảnh mai không nhiễm một hạt bụi, cơ thể trắng như tuyết ở trong tay hắn trong phút chốc phản chiếu trong con mắt hung ác nham hiểm của hắn!

Đau đớn đến mức khóe mắt chảy ra, Tường Vi không hiểu vì sao tiên sinh lại mất tự chủ như vậy, ba giờ trong nửa đêm, giống như là mãnh thú mất đi lý trí, gắt gao xiết chặt cổ cô, chỉ một vài giây nữa thôi, là kiến huyết phong hầu r (ai bt câu này chỉ mình nhé :">)

Rầm rầm – –

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét truyền đến, nhiễu loạn buổi đêm bất an cường nộ này, mưa giông ập đến, giống như hắn lạnh lẽo đến thấu xương, tàn bạo và điên cuồng!

“Đàn bà đều đáng chết!”

Tức giận mà gào lên một tiếng, hắn mạnh mẽ đè nàng ngã xuống – –

“A......”

Nàng mất đi lực điểm chống đỡ, vào lúc bị hắn đè ngã, Tường Vi đau đến mức gần như chết đi!

Những mảnh thủy tinh vỡ cứ thế mà đâm vào tấm lưng trần của cô, cô nghe thấy tiếng mạch máu bị vỡ, thân thể trắng như tuyết dần dần bị máu tươi nhuốm đỏ, đau đớn đến mức tê tâm phế liệt!

Ngay cả kinh sợ thở gấp hắn cũng không cho cô thở ra, gắt gao siết chặt cổ cô, cơ thể to lớn nóng bỏng, nóng rực, không quan tâm cô bị miếng thủy tinh đâm đau đớn, tàn nhẫn mà đè lên cơ thể cô, giống như thú mà thô bạo, giống như ma mà ngân ta, đè ở trên người cô bừa bãi mà chà đạp!

“Không...” Muốn! Tường Vi chưa kịp nói hết chữ, bị hắn gắt gao cắt đứt, miếng thủy tinh đâm sâu vào lưng khiến lưng cô chảy đầy máu, hung hăng cắm vào, lặp đi lặp lại, làm cô đau đớn, mà cơ thể rắn chắc của hắn đè lên làm vết thương của cô càng sâu hơn, đau đến mức gần như chết đi!

Rầm rầm – –

Sấm sét nổ vang ngoài cửa sổ, giống như hắn đang rống giận, tay của hắn tay của hắn tà ác mà vò nắn nụ hoa trước ngực cô, cực kỳ thô bạo, giống như nghiêm phạt phá vỡ cô, ánh mắt lạnh trong căn phòng tăm tối, chợt hiện lên tia khát máu.....
Bình Luận (0)
Comment