Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 252

Sửa sang xong quần áo, Tường Vi vuốt lại những sợi tóc rối, hít sâu một hơi, lúc này mới liếc qua Hắn Diêm Tước một cái, hắn đã sớm sửa sang xong, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy, giống như mới màn ân ái trong thang máy vừa chỉ có mình cô tưởng tượng!

Sau đó, cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô đi theo xe lăn của hắn ra bên ngoài.

Khi đến xuống tầng hầm lấy xe, mới biết được bác Hải đã đứng chờ từ lâu.

“Tiên sinh, ngài đã tới.” A Hải chào cung kính với Hắc Diêm Tước, tấn ván nghiêng đã sớm được chuẩn bị tốt, bác chỉ cần trượt xe lăn lên một cách nhanh chóng.

“Tường Vi tiểu thư, mời sang bên này.”

Bước đi của Tường Vi hơi gượng gượng, cảm giác không thoải mái giữa hai chân khiến cô nhíu mi tâm, cô thật sự muốn biết, rốt cuộc người đàn ông này tính toán muốn cho cô biết bao nhiêu chuyện!

Hôm nay hắn đưa cô tới công ty hắn, là để thị uy với cô sao? Có thể hắn phải thất vọng rồi, vì cô sẽ không lùi bước, cho dù là hắn vật phẩm của Thẩm thị ra bán đấu giá, mặc dù đau lòng, nhưng cô sẽ không thay quyết định ban đầu!

Đi sang bên kia xe, cô cố ý chọn ghế bên cạnh bác Hải mà ngồi xuống.

“Tường Vi tiểu thư, hay là cô ngồi bên cạnh tiên sinh đi!” A Hải nhìn vẻ mặt lạnh cắt của tiên sinh, sợ ngài mất hứng.

“Không sao hết, bác Hải, bác lái xe đi.” Tường Vi lắc đầu một cái, cố ý muốn ngồi bên cạnh bác Hải.

A Hải thấy Hắc Diêm Tước không nói gì, cũng nhẹ gật đầu, mở động cơ, đi tới nơi cần tới.

“Kế tiếp, muốn đi đâu? Nếu như không có gì, tốt nhất là trở về làm trị liệu vật lý.”

Trên đường, Tường Vi bất chợt nói với bác Hải, nhưng thật ra cô muốn nói cho người nào đó nghe, nhưng không cần đoán cũng biết người kia chắc chắc sẽ không cảm kích cô.

“À, Tường Vi tiểu thư, lát nữa tiên sinh muốn đi ăn cơm trưa, đã đặt chỗ rồi.” A Hải mỉm cười nói.

Nhún nhún vai, cô nhìn người đàn ông kia qua gương chiếu hậu, thấy hắn đeo chiếc kính màu đen, không nhìn thấy vẻ mặt hắn, cũng không biết tầm mắt của hắn rốt cuộc đang nhìn về đâu, thật đúng là gã đàn ông khó hiểu, không đúng, là sớm nắng chiều mưa.

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Khi xe lái vào toà cao ốc‘ Na­mi ’ , Tường Vi thấy một cô gái khí chất tao nã đứng ở cửa bên đường, khi xe bọ họ tiến gần về phía cô gái, vẻ mặt cô ta càng mừng rõ, vẫy vẫy tay với bọn họ.

Có điều là. . . . . . Hình như khi nhìn thấy cô, cô gái kia hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng che giấu, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười.

Bác Hải dừng xe lại, mở cửa xe, Tường Vi nghe thấy bác gọi cô gái kia: “Mỹ Nhi tiểu thư.”

Sau đó, bác Hải mở cửa xe cho cô ta, đó là vị trí mà sáng nay cô đã ngồi, chỗ ngồi cạnh Hắc Diêm Tước.

“Cám ơn, bác Hải.”

Khi Mỹ Nhi vừa bước vào trong xe, một hương thơm xông vào mũi Tường Vi, cô khẽ nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, dáng cao thon, giọng nói cũng rất dịu dàng, cái cô thấy được đầu tiên khi Mỹ Nhi vào xe là cô ta thẹn thùng liếc nhìn Hắc Diêm Tước, phải, là thẹn thùng, Tường Vi xác định mình không có nhìn lầm, chợt, lòng của cô hơi có cảm giác khác thường, thì ra hắn vẫn có đàn bà khác, xem ra điểm hắn vẫn là không thay đổi. . . . . .

“Tước, hôm nay anh thông báo thật bất chợt quá, em thật sợ không kịp kết thúc công việc đây.” Mỹ Nhi mềm mỏng nói, dường như cô ta cũng biết nhận biết được sự tồn tại của Tường Vi sẽ mang cho cô ta cảm giác bất an, vì vậy cô ta lớn tiếng doạ người, trực tiếp cười cười nói với Bác Hải, “Bác Hải, hình như hôm nay có thêm một vị khác nha.”

Mỹ Nhi ngồi ở phía sau, nhìn không được rõ dung mạo của Tường Vi, có điều gò má này khiến cô ta quen thuộc, giống như là đã từng gặp ở đâu vậy, nhưng lại không nhớ ra.

“Ha ha, Mỹ Nhi tiểu thư, vị này là Tường Vi tiểu thư; Tường Vi tiểu thư, vị này là Mỹ Nhi tiểu thư.” A Hải có chút xấu hổ mà giới thiệu, hai người đều có quan hệ lằng nhằng với tiên sinh, đây có được coi là tình địch gặp mặt không?

Không khỏi khẽ lau một lớp mồ hôi lạnh, bác thấy được rõ ràng kể từ khi Tường Vi tiểu thư trở về, tiên sinh xác thực là không giống trước, nhưng mà, hôm nay tiên sinh lại hẹn Mỹ Nhi tiểu thư cùng ăn cơm trưa, còn mang theo Tường Vi tiểu thư, hắn thật sự không hiểu dụng ý tiên sinh, nhưng lại không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là giới thiệu đơn giản, sau đó mở động cơ, đi về hương nhà hàng sang trọng

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Khu này là dãy nhà hàng sang trọng, Mỹ Nhi và Hắc Diêm Tước đã đến nhiều lần, mặc dù mỗi lần đều phải im lặng ăn bên cạnh hắn, nhưng cô ta vẫn cảm thấy thật thoả mãn.

Hôm nay khác ở chỗ, bên cạnh hắn có thêm một cô gái, dung nhan cô gái này không thể coi thường, cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì với Tước? Mỹ nhi lo lắng suy đoán, sợ mình ba năm cực khổ ba hóa thành bọt nước.

“Tước, mỗi lần chúng ta tới đây, đều có cái anh nhân viên đó chuẩn bị cho chúng ta một bó hoa tươi, hôm nay hình như không thấy anh ta.” Trước mặt Tường Vi, Mỹ Nhi cố ăn nói thân mật, cố gắng để cho Tường Vi biết, cô ta và Tước đã từng tới đây rất nhiều lần, quan hệ không tầm thường.

Tường Vi khi nghe xong, khóe miệng không khỏi nâng một nụ cười nhạt, bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu đàn bà, năm đó Tả Đằng Tây Tử như thế, bây giờ chỉ sự cô Mỹ Nhi cũng vậy thôi.

Nhưng mà, hiện tại Tả Đằng Tây Tử ra sao? Cô hoàn toàn không biết, cũng không biết gì Triết Dã, càng không biết gì về Tiểu Khả Liên (Nhóc đáng thương). . . . . .

Bởi vì giữa hai chân bủn rủn, Tường Vi lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ rồi ngồi xuống, nhìn quanh phòng ăn sang trọng một cái, thỉnh thoáng thấy mấy người bồi bàn nói thầm với nhau, cười khúc khích, rất rõ ràng, đây là nơi dành cho các cặp tình nhân, hơn nữa còn là cặp tình nhân có tiền, người nghèo giống cô đây, đại khái là chỉ có thể ăn sand­wich thôi.

“Ai cho cô ngồi?” Bỗng dưng, giọng nói lành lạnh của Hắc Diêm Tước vang lên sau một giây Tường Vi mới ngồi xuống, doạ cho Mỹ Nhi sợ run lên, Tường Vi chỉ hơi hơi vặn lông mày, ngay sau đó đứng dậy.

“Vậy, xin hỏi tiên sinh tôn kính, tôi nên đứng ngài sau lưng đấm vai cho ngài hay sao?” Tường Vi khẽ nhếch khóe miệng, châm chọc hỏi, xem ra bữa trưa này, cô cũng chỉ được tới để xem hắn và cô gái khác hẹn hò, trong lòng khổ sợ một hồi, rồi nhanh chóng mỉm cười, cố gắng để bản thân mình cười.
Bình Luận (0)
Comment