Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 257

Chợt, rầm một tiếng!

Cửa thư phòng bị mở ra!

Tường Vi giật nảy mình! Tấm hình trong tay rơi xuống!

Cô ngước mắt, trên mặt còn ẩm ướt nước mắt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Hắc Diêm Tước đang đứng cửa, hắn ngồi trên xe lăn, một quyền đóng lại cửa, trong tay còn cầm chìa khóa!

Trời ơi, cô suy nghĩ chìm sâu vào câu chuyện cũ, ngay cả tiếng mở khoá cũng không để ý đến!

“Cô đang tìm gì ở đây?” Cặp mắt Hắc Diêm Tước nhìn chăm chú vào động tác trong tay cô, thấy cô ngồi trên bàn đọc sách, hai gò má ướt nhẹp, hắn đã hiểu được đại khái.

“Ha ha, không ngủ được, cho nên muốn tìm quyển sách bất kỳ đọc.” Tường Vi vội vàng đá tấm hình lá thư rơi đưới đất vào đáy bàn, mau chóng lấy tay vội quyệt nước mắt, “Sao anh lại tỉnh ?”

Cô không biết, bởi vì mặc bệnh tự cuồng, nên hắn miễn dịch với thuốc ngủ.

Hắc Diêm Tước đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, nhíu mi tâm hỏi “Tại sao khóc?”

“Hả? Làm gì có, có thể là đọc quá lâu nên mỏi mắ, chảy nước mẳt.” Giọng nói của cô hơi không bình thường, lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, bước nhanh đến trước mặt hắn, đẩy xe lăn, đi ra khỏi thư phòng, “Thư phòng của anh thật chán ngắt, tìm nửa ngày cũng không tìm ra được cuốn tiểu thuyết nào!”

Hắc Diêm Tước nhíu mày, không tiếp tục vạch trần cô, hắn cũng muốn xem xem cô rốt cuộc muốn chơi trò hề gì, “Nếu buồn chán, không bằng tìm một chút chuyện làm?”

“Hả? Trễ như thế còn làm việc, không bằng ngủ sớm một chút, phải hay không?” Cô cười xấu hổ một tiếng, thấy hắn không tiếp tục truy cứu, tim nhảy thình thịch lúc này mới đập bình ổn trở lại, thế nhưng về bản di chúc của Thẩm gia, cô thật sự không tìm được, hắn sẽ để ở đâu đây?

Đẩy hắn đến bên giường, hắn đã thành thạo lấy tay chống cơ thể trèo lên giường, mà cô chỉ là giúp hắn nhấc chân lên.

Tăt đèn, Tường Vi nằm ở đầu giường bên kia, một cánh tay kéo lấy đầu vai cô, ôm chặt vào trong ngực, cô không biết, khi cô không có ở đây, hắn rất dễ tỉnh.

Tâm tư Tường Vi vẫn không ngừng suy nghĩ về lá thư của Diệu Tư, nằm trong vòng ngực của Hắc Diêm Tước, cô nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, người mẹ thật sự yêu là Diệu Tư, ông nội hãm hại cha Tước, Diệu Tự và Nhã Ca lại chết, tất cả chuyện này dường như càng ngày càng sáng tỏ.

Cô vẫn còn nhớ, năm cô mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Tước là khi hắn đang hôn nóng bỏng cô cô trong hành lang, khi đó, cô cảm thấy ánh mắt hắn rất đáng sợ, hình như hắn biết mẹ cô, cô và mẹ rất giống nhau đều là người phụ nữ nhát gan như thỏ.

Sau đó, ba mẹ cô chết bởi tai nạn giao thông, ngày tang lễ, cô cô bị cảnh sát bắt đi, hắn xuất hiện, rặc một nắm giấy bạc, sau đó đơn độc rời khỏi đó.

Sau đó, người của tòa án tới, tịch thu nhà của Thẩm gia, cô bị người ta đưa tới nhà họ Hắc, người đầu tiên nhìn thấy, chính là gương mặt lạnh lùng của Hắc quản gia, tiếp theo là chú Lực Minh, sau đó nữa, là cả vườn tan hoang không mọc hoa tương vi lại gọi là Tường Vi Viên.

Khi đó, cô cũng không người nhận nuôi cô là Tước, cho đến giờ khắc này, nàng mới hiểu được, hắn nhận nuôi cô, là vì đợi đến khi cô trưởng thành, sẽ tiếp tục hành hạ cô để tiết hận, không phải sao?

Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, lệ ướt lồng ngực của hắn, mà cô vẫn không hề hay biết.

Yên tĩnh, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, cơ thể căng thẳng lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng mặt lên, trong bóng tối một ngón tay mảnh khảnh đưa lên, phác hoạ đường nét gương mặt góc cạnh của hắn, đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi tuôn ra
Bình Luận (0)
Comment