Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 270

Kiến trúc Babylon của tòa nhà Hắc gia, do tính tình bản thân Hắc Diêm Tước u ám, trong ngoài dinh thự đều dùng màu đen giống nhau, cho nên, một khi màn đêm buông xuống, màu đen của khu kiến trúc hoàn toàn ẩn náu trong đêm đen mênh mông, dường như hòa cùng sắc trời làm một, những song cửa sổ có ánh đèn màu vàng, nếu nhìn từ xa, giống như ma chơi lơ lửng trên tấm màn đen, cực kì đáng sợ!

Người chủ nhà như thế, nhất định thuộc loại hư vô lại thâm trầm, nếu không, rất hiếm người thích ở căn nhà như vậy.

Tường Vi ngừng thở, một tay nâng đèn pin, nhẹ tay nhẹ chân đi đến chỗ ở cho chủ nhà ở tầng cao nhất.

Từng nghe chú Lực Minh nói, nhà họ Hắc có rất nhiều cấm địa, tầng cao nhất dành cho chủ nhà, từng là chỗ ở của Hắc lão gia, nhưng từ sau khi Hắc lão gia mất, nơi đó liền không có ai ở nữa, tiên sinh khóa toàn bộ phòng trên đó, không cho phép bất cứ ai đi vào.

Giống như nhà kính vậy, cũng là một trong những cấm địa của nhà họ Hắc.

Hắc lão gia từng ở tầng cao nhất, có lẽ sẽ tìm được ít đầu mối. Tường Vi an ủi chính mình, mò mẫm trong bóng tối, tránh tai mắt những người giúp việc, lập tức leo lên tầng cao nhất.

Vù…. Một luồng gió lùa qua!

Tường Vi thình lình rùng mình một cái, thế nhưng lại có luồng gió mạnh như vậy!

Cô giơ đèn pin trong tay, chiếu sáng bốn phía một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là gió thổi từ hành lang trên ban công tới.

Cô thầm mắng mình vô dụng, đã nhiều tuổi vậy rồi, còn nhát gan như thế!

Sau đó, Tường Vi nhẹ nhàng tiến bước trong hành lang dài, đèn pin trong tay quét qua vách tường hai bên, kì lạ, hành lang dài như thế, mà hai bên không có cửa, chỉ có vách tường thật dày!

Đi thẳng đến tận cùng bên trong hành lang, sắp đi tới ban công bên kia rồi, cuối cùng, cửa chính màu gỗ đào thu hút ánh mắt của Tường Vi! Cô ngưng thở, đi tới đẩy một bên tay nắm, bị khóa rồi!

Hành lang dài như thế, mà chỉ có một cái cửa này! Cũng thật quỷ dị!

Đẩy nửa ngày, cũng không tìm được cách vào, cô hơi hối hận, đi trộm lại không mang theo dụng cụ, chưa từng thấy qua có kẻ trộm nào dốt như cô.

Đột nhiên, cô mơ hồ nghe thấy đúng lúc đó đầu hành lang bên kia cầu thang, có tiếng động của bước chân, đột nhiên sợ hãi, vội vàng tắt đèn pin, lập tức di xoay người vào hành lang trên ban công, dựa lưng vào vách tường, giấu cơ thể mình đi!

Sau khi ẩn núp ổn thỏa, cô mới phát hiện, thì ra ban công này là một cái sân khấu hình cung, vốn dĩ không có lan can!

Thượng đế! Trời tối như mực không thấy nổi một ánh sao trong đêm, hiện ra sự đen tối làm cho người ta sợ hãi, gió đêm lạnh lẽo vi vu thổi qua, thổi vào người khiến tóc gáy cô dựng lên, chuyện này… cũng quá đáng sợ đi!

Chợt, cô nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần!

Tường Vi ngừng thở, vểnh tai nghe nhất cử nhất động trong hành lang!

“Thím ơi, thím xác định thật là ở trong này?”

“Thím nghĩ rất lâu, trừ chỗ này ra, hắn ta có thể giấu ở chỗ nào được?” Tiếng nói của mợ Hắc rất thấp, Tường Vi không biết ‘hắn’ trong lời bà ta rốt cuộc là chỉ ai.

“Nhưng mà chỗ này không phải chỗ Hắc lão gia từng ở sao? Cũng là cấm địa của nhà họ Hắc, lỡ tiên sinh biết…” Mai Linh có chút lưỡng lự.

“Cũng vì nơi đây là cấm địa, cho nên không ai dám đến, chúng ta vào sẽ không có ai phát hiện!”

Tiếp đó, hai người đi đến trước cánh cửa vừa nãy Tường Vi không đẩy ra được, xột xột xoạt xoạt một hồi.

“Thím, ở đâu mà thím có chìa khóa thế?” Mai Linh kì quái hỏi.

“Mấy năm nay thím thử rất nhiều lần rồi, từng làm nhiều chìa khóa vạn năng, nhưng vẫn không mở được, tối nay đến thử vận may một chút.”

“Thím thử lâu như thế mà cũng không được? Vậy anh ta cũng không thể mở được! Làm sao mà thím cho rằng anh ta sẽ giấu thứ đồ đó trong này?”

“Thím nhớ có lần tiên sinh gọi hắn tới, hình như là sửa sang lại đồ vật bên trong, nên thím nghi hắn biết cách ra vào chỗ này!”

Sau đó, Tường Vi nghe được một hồi tiếng mở khóa, cánh cửa vẫn không thể mở ra như cũ.

“Thím à, cháu nghĩ hay là thôi đi, mấy năm nay cũng bình an vô sự, dù sao chân tiên sinh đã gãy, đi đâu cũng không dễ dàng, chỗ này chắc càng không có người đến.”

“Không tìm được thím không yên tâm!”

“Rốt cuộc là thứ gì? Xem thím khẩn trương chưa kìa!”

“Mai Linh, cháu tuyệt đối không thể nói với ai! Thím cũng nghe bác trai nói, năm đó Hắc lão gia khi còn tại thế, từng bảo Lực Minh chôn một hòm vàng, trừ Hắc lão gia, cũng chỉ có Lực biết rõ, đáng tiếc hắn trước sau không chịu nói cho thím biết là ở chỗ nào! Thím đoán có thể tìm thấy ít đầu mối trong phòng Hắc lão gia.”

“Thím, bọn họ đã chết rồi, thím làm sao mà tìm được?”

“Trước lúc chết Lực Minh dặn viết một phong thư, bên trong nói rõ tất cả! Thím nhất định phải tìm được, nếu không chúng ta sẽ chết chắc!”

“Thím ơi, chuyện của Lực Minh cũng đâu liên quan đến chuyện của mình!”

Giọng nói của hai người bắt đầu không kiên nhẫn.

“Mai Linh, nhìn phần của bác trai cháu xem, hơn nữa lúc Lực Minh chết, cháu cũng ở đấy, coi như cháu cũng đã giúp thím…”

Tường Vi nghe được trong lòng liền run sợ! Chú Lực Minh mất, chẳng lẽ có liên quan đến họ? Họ muốn tìm vàng gì thế nhỉ?

“Cạc cạc ___”

Chợt, một con quạ bay qua!

“A…Ưhm…” Mai Linh sợ tới mức kêu hoảng lên, mợ Hắc vội vàng che miệng cô ta lại, “Cháu muốn tất cả mọi người nghe thấy sao!”

Đột ngột, một chùm sáng trắng từ hành lang bắn về phía ban công, Tường Vi sợ đễn nỗi trong lòng run lên, tay nắm chặt thành quả đấm cũng không dám động đậy, nhắm mắt lại, chùm sáng này chiếu từ đèn pin trong tay bọn họ ra.

Mợ Hắc quét đèn pin qua ban công một cái, chỉ thấy màn đêm đen ngoài ban công, “Chắc là tiếng quạ kêu, cháu đừng hoảng!”

“Thật đáng sợ! Thím, thím nói xem có phải là Lực Minh biến thành, tìm thím báo thù không?” Trong giọng Mai Linh vẫn có sự kinh sợ.

“Làm sao có thể! Là do chính hắn tự ngã chết, không phải là mợ hại chết hắn!” Mợ Hắc âm u khiển trách vài câu, lại vặn xoay khóa cửa một hồi, vẫn không có cách nào mở ra được!
Bình Luận (0)
Comment