Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 343

"Ha ha ha! . . . . . . Tôi đáng sợ? Không bằng một phần mười Hắc Diêm Tước đâu! Đừng tưởng rằng tôi không thấy được tình cảm của hắn đối với cô, ngược lại, rõ ràng hắn quan tâm cô, nhưng lại làm cho tôi hoài nghi lần nữa! Thẩm Tường Vi, rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào, lại khiến nhiều đàn ông điên đảo tới như vậy?"

Triển Diệc Tường cắn răng, vết thương trên chân chảy máu ròng ròng, làm sắc mặt hắn tái nhợt đi.

Hồn phách Tường Vi còn chưa bình tĩnh lại, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắn chặt cánh môi, nhìn khuôn mặt Triển Diệc Tường vặn vẹo vì đau đớn, cô lạnh nhạt khạc ra một câu: "Triển Diệc Tường, thân phận của tôi là vương phi tương lai, đắc tội tôi, cũng không tốt cho anh đâu! Chuyện tối nay tôi có thể không truy cứu, chỉ là, về sau mong anh thành thật một chút!"

Nói xong, Tường Vi nắm chặt quả đấm, đôi môi đã trắng bệch, nhưng cô cố nén thân thể run rẩy, không nói lời nào rời đi.

"A! Nói cho cô biết một bí mật nhé, năm năm trước cô bị đóng lên thập tự giá, là lão Hắc giao cho tôi làm đấy! Năm năm sau cũng vẫn có thể làm thế lần thứ hai!"

Sau lưng, là âm thanh lạnh lẽo của Triển Diệc Tường, bóng lưng Tường Vi đột nhiên run lên, dừng chân, trầm mặc một hồi lâu, cô đột nhiên xoay người lại, bất ngờ chạy tới trước mặt Triển Diệc Tường, đẩy mạnh hắn vào trong vườn hoa đầy gai——

"Á!" Triển Diệc Tường đau đớn kêu một tiếng, nhìn Tường Vi điên cuồng lập tức rút dao găm trên đùi hắn ra, "A. . . . . . Thẩm Tường Vi. . . . . . Cô làm gì đấy!"

Tường Vi rút dao găm trên đùi hắn ra, giận đỏ cả mắt, hung hăng đâm vào chân hắn một phát nữa——

Dao găm đâm thẳng vào mắt cá chân của Triển Diệc Tường, hắn đau đớn hét to, "A. . . . . . Cô điên rồi! Đồ điên!"

"Là anh! Là anh làm!" Nước mắt Tường Vi không khống chế được ào ạt chảy ra, cuồng nộ quát, "Treo tôi lên thập tự tàn nhẫn như vậy, thì ra là vậy cũng là anh làm! Triển Diệc Tường, tôi với anh có thù hận gì, sao anh lại đối với tôi như vậy?"

Nhớ tới cực khổ lần đó, cho đến giờ phút này Tường Vi vẫn run rẩy, lần đó quá đáng sợ! Bất kể là Triển Diệc Tường hay Hắc Diêm Tước, đều đáng sợ như vậy! Ngón tay cô trắng bệch, không có một chút nhiệt độ, nắm chặt dao găm lại gắng sức cắm xuống, dao găm xuyên qua mắt cá chân của Triển Diệc Tường, mũi dao chạm tới mặt đất!

Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Tường Vi, cả trên người, trên tay. . . . . .

"A. . . . . ." Triển Diệc Tường hét to, "Mụ điên. . . . . ."

"Hiểu cái cảm giác này chưa? Cảm giác bị đâm xuyên! Rất đau phải hay không?" Tường Vi cười lạnh một tiếng, hít thở sâu một hơi, đứng lên, liếc mắt nhìn Triển Diệc Tường giãy giụa trong vườn hoa, ngay sau đó, xoay người, cũng không quay đầu lại, chạy đi. . . . . .

Cô liều mạng chạy, nước mắt lại khống chế không được chảy xuôi, cô vừa lau chùi những vết máu dính trên người, vừa không nhịn được khóc thành tiếng, thì ra tất cả, đều là Hắc Diêm Tước chuẩn bị? Tim như bị đao cắt, từng đao từng đao lăng trì!

Lần đầu tiên, cô sâu sắc hiểu rằng, nỗi đau này là gì, đây chính là nguyên nhân lần đó anh không tới cứu cô sao? Trơ mắt thờ ơ nhìn cô bị người ta đóng trên thập tự giá, bởi vì anh mới là bàn tay phía sau?

Cô một đường chạy như điên trở về cung điện to như vậy, đi ngang qua rất nhiều đang lúc xa hoa gian phòng, nhưng không có một chỗ có chỗ cô có thể dừng lại! Đau đớn ấy sao mà rõ ràng, trần trụi đến thế. . . . . .

Cô cười sự ngu dại của mình, cười sự dốt nát của mình, cô rốt cuộc đã yêu người đàn ông như thế nào? Nếm hết mọi đau khổ vì anh, nước mắt chảy khô vì anh, đổi lấy cái gì? Là một cuộc trao đổi, cô đồng ý gả cho người ta, đổi lấy lợi ích cho anh, đổi lấy an ổn của Tiểu Trạch . . . . . .

Giờ khắc này, cô cảm thấy mình thật quá ngu xuẩn!

Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, lòng Tường Vi dần dần lạnh lẽo. . . . . .

Rốt cuộc chạy đến mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, nước mắt tèm lem, vết máu loang lổ, Tường Vi ngừng lại trước một căn phòng mở rộng cửa, chuẩn bị đi vào trong để rửa sạch, đột nhiên, nơi khúc quanh, bóng dáng một nam một nữ ở trong bóng tối dựa vào tường triền miên giọi vào trong mắt của cô ——

Đáy lòng run lên, cô nhận ra bóng dáng người đàn ông!

Ánh mắt cô vừa đúng chạm vào ánh mắt Hắc Diêm Tước, anh cũng thấy cô! Trong bóng tối một ánh lạnh lóe lên trong đôi mắt vốn băng lãnh, trong ngực anh đang là ôm ấp một cô gái, vẫn có thể lờ mờ thấy rõ những đường cong xinh đẹp!

Tường Vi nắm chặt quả đấm, khóe mắt vương ánh nước óng ánh trong suốt, cô xoay người, không để ý tới hai kẻ đang triền miên trong góc tường, đi thẳng vào trong.

Giờ phút này cô cần nhanh chóng gột rửa vết máu trên người, trên sống lưng của cô còn vương mấy cái gai của vườn hoa, tất cả mọi chuyện tối nay, cô thật sự chịu đủ rồi! Cô chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Cô bước vào phòng tắm sáng ngời, mở nước nóng, thấy vừa đủ, đã có kinh nghiệm với Alva, cô không dám cởi áo nữa, chui luôn vào trong bồn tắm, nước nóng đánh lên trên lớp quần áo, thân thể cô run lẩy bẩy!

Màu máu nhuộm đỏ bồn nước nóng rất nhanh, thể xác và tinh thần mệt mỏi!

Nơi hành lang mờ tối, Hắc Diêm Tước buông lỏng vòng eo đang ôm chặt ra, thấp giọng nói bằng tiếng Anh: "Night, cô đi đi." Trong giọng nói chỉ có sự lãnh khốc vô tình.

"Người ta. . . . . . Muốn anh. . . . . ." Cô ta không đồng tình chu mỏ, cô ta là em gái của hoàng tử Alva Aure, hôm nay tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Tước, đã bị anh mê hoặc, có điều trên cơ thể người đàn ông này luôn tỏa ra khí lạnh, làm cô có chút sợ hãi.

Hắc Diêm Tước cau mày, từ khi nhìn thấy toàn thân Tường Vi có máu, tâm thần liền không yên .

"Cút!"

Lạnh lùng quăng ra một chữ, cô ta lập tức bị dọa đến mức co rụt cả người, không ngừng gật đầu, kéo lại quần dài, chạy biến vào cuối hành lang.

Ở đất nước nam quyền toàn sa mạc này, phụ nữ vĩnh viễn sợ hãi đàn ông, cũng vì vậy, Hắc Diêm Tước không cần phải lấy lòng bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù là em gái của Alva, đối với anh mà nói, hoàn toàn không để vào mắt! Cô ta cũng chỉ có tác dụng để xua đuổi nhàm chán một chút thôi!

Nhấp nháy đôi mắt đen nhìn một cánh cửa phòng đóng chặt, anh mím chặt bờ môi ưa nhìn, từng bước từng bước đi tới đó.
Bình Luận (0)
Comment