Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 359

Tường Vi cười nhạt một tiếng, hoa đào chói lọi, ở đây anh là người duy nhất tin cô không giết người, anh chính là người đàn ông tâm tình bất định như vậy, có lẽ khi ngươi hèn mọn nhất, không hề lưu tình mà ra độc ác, nhưng khi ngươi nguy nan nhất, anh vươn tay ra. 

Cô không biết đâu mới thật sự là anh, tàn nhẫn, bạo ngược? Hay là ẩn nhẫn, đau đớn? Cô không hiểu. 

Anh có cả trăm ngàn loại bộ dáng, nhưng mà anh lại vẫn y nguyên là ác ma Hắc Diêm Tước!

Cô nhìn anh cau có, trong đôi mắt ưng có loại tâm tình cô nhìn không hiểu, nhưng tất cả những thứ này, cô cũng lười suy tư, mấp máy bờ môi, hạ giọng thập thấp chậm rãi khạc ra___

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi chỉ muốn nói, tôi muốn trải qua cuộc sống bình thản!” 

Lời của cô làm sắc mặt anh thâm trầm, từng chữ từng chữ nặn ra từ kẽ răng: “Cho nên, thoát khỏi tôi là có thể bình thản, hử?” 

Anh phun ra một tràng cười trầm thấp, một tia đau thương lướt qua trong mắt, bàn tay đang đặt trên vai cô buông xuống, nắm chặt hộp gấm trong tay, không nhìn biểu tình bình thản của cô nữa, sợ nếu tiếp tục nhìn, anh sẽ không nén được lửa giận hừng hực!

Sau đó, anh xoay người lại, nói với quốc vương Saudi và Alva: “Tôi mong rằng ngài có thể tuân thủ lời cam kết!”

“Ha ha, Hắc tiên sinh hãy yên tâm, trong vòng 1 tháng, chắc chắn tôi sẽ cho ngài một kết quả hài lòng!” Quốc vương Saudi nhìn xa trông rộng nói, trong đôi mắt là vẻ nhu hòa. 

Hắc Diêm Tước cau mày: “Một tháng là quá lâu! Ngày mai! Ngày mai tôi sẽ quay lại!”

“Không___” Quốc vương Saudi cười lắc đầu, không cho thương lượng: “Vương phi là do ngài đưa tới, rốt cuộc có phải là đưa tới đây một hung thủ hay không, chúng ta cần thận trọng tìm hiểu, không thể qua loa được! Trong vòng một tháng, nhất định tôi sẽ có câu trả lời cho toàn quốc dân!”

Ánh mắt quốc vương Saudi tỉnh táo mà cơ trí, không chút sợ hãi nhìn thẳng Hắc Diêm Tước, tỏ ra tư thái của một vị vua bề trên hòa ái, bình tĩnh nói điều kiện. Ông ta tin chắc, Hắc Diêm Tước ngoài việc đồng ý ra sẽ không có lựa chọn thứ hai.

Giữa hai hàng lông mày không giấu nổi sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, Hắc Diêm Tước không thể không thừa nhận rằng, quốc vương Saudi so với Alva, quả thực lả gừng càng già càng cay! Mục đích của anh chỉ là khiến cho Alva rút lui lính đánh thuê về, hộp gấm trong tay anh, không hẳn là quá quan trọng!

Nhưng khiến anh kinh ngạc là, quốc vương Saudi đồng ý trao hộp gấm cho anh, chỉ vì một tháng kỳ hạn của Tường Vi!

Con hồ ly già này định giở trò gì đây?

Xem tình hình, có lẽ anh không thể không chấp nhận yêu cầu của hồ ly già này!

Gật đầu một cái, Hắc Diêm Tước nhìn thoáng qua tên tiểu nhân đắc chí Triển Diệc Tường, “Nếu như các vị không xử lý được hắn ta, thì giao cho tôi đi!”

Gương mặt Triển Diệc Tường sợ hãi không yên, “Không, lão Hắc, đừng tin người đàn bà kia nói hươu nói vượn, dù sao chúng ta cũng là anh em một nhà…”

“Sao năm năm trước mày không nể tình anh em ta một nhà? Triển Diệc Tường, mấy trò mánh khóe trộm cắp tao sẽ không quản, nhưng đụng lên đầu tao, mày nên biết sẽ có hậu quả gì!” 

Hắc Diêm Tước giận dữ mắng mỏ ngắt lời Triển Diệc Tường, người phụ nữ của anh, anh giày vò kiểu gì thì cũng không sao, nhưng đổi lại người khác, thì còn phải xem anh có đồng ý hay không!

Quốc vương Saudi nhún nhún vai, tỏ vẻ không nghi ngờ gì chuyện của Triển Diệc Tường! 

Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, mượn một cây gậy trong tay cảnh sát, mặt mũi âm trầm đi về phía Triển Diệc Tường___

“Lão Hắc! Anh… anh muốn làm gì?” Sắc mặt Triển Diệc Tường trắng xanh! Chống gậy vội vàng lui về phía sau, chân anh ta bị Tường Vi đâm còn chưa lành, Hắc Diêm Tước cầm gậy sắt không phải là định… “Lão Hắc, nể tình dì, anh sẽ không đối xử như vậy với anh em mình chứ? Huống chi tôi chưa từng tổi thương anh bao giờ, Thẩm Tường Vi chỉ là con hoang của nhà họ Thẩm! Là kẻ thù của nhà họ Hắc! Anh lại muốn đánh tôi vì người phụ nữ đó sao? Anh có lương tâm không vậy, nếu cha anh mà biết, sẽ chết không nhắm mắt… a… “

Từng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt từ đại sảnh màu vàng kim vang dội vào không gian!

Bịch bịch bịch…

Gậy sắt đánh loạn trên người Triển Diệc Tường, trên người, trên đùi, chỗ nào cũng có! Hắc Diêm Tước hung hăng quật Triển Diệc Tường, gầm lên: “Anh em họ? Mày cũng biết tao là anh họ mày? Thông đồng với người ngoài hại tao? Lợi dụng Tường Vi uy hiếp tao? Được, được lắm! Làm người phụ nữ khác xong lại muốn làm người phụ nữ của tao? Họ Triển, hôm nay dù mày có 10 cái mạng cũng không đủ dùng đâu!”

Nói xong, lại quất thêm mấy gậy, gậy sắt đánh lên người Triển Diệc Tường, hình như có tiếng xương gãy vang lên! Mỗi khi Triển Diệc Tường gào lên một tiếng, mỗi lần Hắc Diêm Tước quật một phát, Tường Vi lại run lên!

Cô đứng sững trong đại sảnh, sững sờ nhìn cảnh tượng kinh người Hắc Diêm Tước đánh Triển Diệc Tường!

Anh thật sự giận dữ, cô biết, trái tim co rút mạnh mẽ, cô có thể cảm thấy giây phút này anh đang tức giận hết mức! Lòng cô như bị thứ gì chạm tới, một giọt nước mắt óng ánh trong suốt không tiếng động chảy ra từ khóe mắt!

Năm năm trước, sau khi bị Doãn Chiếu Thiên đóng đinh trên thập giá, cô còn nhớ rõ bộ dáng lạnh lẽo vô tình của Hắc Diêm Tước lúc đó, cô còn nhớ rõ những lời anh nói với cô khi cô còn trong bệnh viện!

Anh nói cô không thể trách anh, bởi vì cô đã chủ động thoát khỏi vòng bảo vệ của anh, cho nên đừng trông mong anh sẽ đi cứu cô! Mà lúc này nhìn bộ dạng ra sức đánh đập Triển Diệc Tường của anh, cho dù chân Triển Diệc Tường đã bị cô đâm hai dao, anh cũng không chịu bỏ qua, quyết tâm muốn đánh đập hắn!

Thì ra nếu ở trong vòng bảo hộ của anh, anh sẽ thật sự bảo vệ cô chu đáo, cho nên anh tin cô không giết người, cho nên khi anh biết Triển Diệc Tường giở trò quỷ sau lưng anh, anh nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không ngần ngại gì) làm cho tên xấu xa kia đau đớn. 

Trong lòng Tường Vi chợt dâng lên một dòng nước ấm, cách bảo vệ của người đàn ông này, vừa biến thái vừa cực đoan!

Anh có thể hành hạ ngươi tới tận cùng, nhưng tuyệt không cho phép người khác đụng vào một cọng tóc gáy của người được anh bảo vệ! Là như vậy sao?

Dòng nước ấm trong lòng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cơn lạnh lẽo, Tường Vi không biết là mình nên thấy cảm động hay đau lòng, chỉ biết là, cô không có dũng khí bước vào vòng bảo vệ của anh nữa, không thể tiếp tục chịu đựng sự hành hạ độc tài của anh!

Anh là kẻ ác ma tâm tình bất định, lúc tốt lúc xấu! Luôn luôn là đi tới nơi nào, cũng làm dấy lên một hồi mưa gió!
Bình Luận (0)
Comment