Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 405

Tường Vi chợt đứng lên, cơ thể run rẩy, kích động ngắt lời anh___

“Anh cút! Tôi không muốn nghe anh ngụy biện! Sự thực là thế nào? Là cha mẹ tôi đã chết! Có thể đem bọn họ trả lại cho tôi không? Không thể đúng không? Hắc Diêm Tước, tôi hận cái kẻ lừa đảo luôn tỏ vẻ đạo mạo như anh, tại sao anh không nói với tôi ngay từ lúc đầu, vì cái gì anh luôn nói hận người nhà họ Thẩm, làm tôi cảm thấy áy náy với anh… Nhưng sự thật thì sao? Sự thật là anh cũng làm ra những chuyện hèn hạ vô sỉ giống họ! Anh không có tư cách hận nhà họ Thẩm, anh không có tư cách!”

“Anh không có tư cách! Đúng vậy, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để em gả cho bất kỳ ai!”

Trong lúc chán nản, anh đã cho thấy sự kiên định, anh biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng anh không thể nào nhượng bộ việc này được, anh là một người đàn ông, cho dù ít nhiều anh đã làm ra những chuyện sai lầm, anh vẫn có dũng cảm gánh chịu, là cô đã không cho anh cơ hội!

“Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời anh?” Cô cắn môi, vầng trán tái nhợt mơ hồ toát mồ hôi lạnh.

“Tường Vi, đừng có để ý tới loại người nhàm chán này nữa, tuyệt đối đừng để tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe, chúng mình ngồi xuống đã, từ từ bàn bạc chuyện cưới hỏi của chúng mình, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em cả đời!”

Tưởng Diệp đứng lên, muốn kéo Tường Vi hai chân đang run rẩy vào trong lòng, không ngờ lại bị Hắc Diêm Tước đang ở cách đó mấy bước tới cản lại, một tay kéo Tường Vi vào trong lòng!

“Mày đừng có chạm vào cô ấy! Đây là chuyện riêng giữa hai người bọn tao! Cho dù là anh phạm lỗi, cũng nên cho anh cơ hội sửa sai chứ!” Anh cố chấp muốn chặn cánh tay đang muốn chạm vào Tường Vi của Tưởng Diệp, cúi đầu nhìn người phụ nữ tái nhợt trong ngực mình, phát hiện rõ ràng là Tường Vi đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn chặt môi, một câu cũng không nói được. “Vi, sao vậy?”

“Mẹ!” Cuối cùng Tiểu Trạch không nhịn được nữa, vọt tới, “Mẹ đau bụng, mau đưa mẹ đi bệnh viện!”

“Trắng đần nhỏ, con không đùa chứ? Mẹ con sao vậy?”

“Hôm trước mẹ đã bị đau một lần rồi, cũng giống như thế này, nhưng mẹ lại không chịu đi bệnh viện.” Tiểu Trạch ngửa đầu, nhìn Hắc Diêm Tước đang mở to mắt sững sờ, hét lớn một tiếng, “Ngu ngốc, còn đứng đần ra đấy làm gì nữa, nhanh đi bệnh viện đi!”

“Vi!” Lúc này Hắc Diêm Tước mới vội vàng bế ngang Tường Vi lên, nhất thời sắc mặt trắng xanh, lập tức vọt ra bên ngoài.

“Để… buông … tôi…” Bụng quặn đau làm Tường Vi không chịu nổi, vầng trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.

Lồng ngực này thật rộng lớn, cánh tay rất rắn chắc, từng là lồng ngực cô tha thiết mơ ước, nhưng giờ đây, đều là đau đớn.

“Anh không buông! Anh sẽ không để em gặp chuyện, cho dù hận anh hơn nữa, ghét anh thêm nữa, cũng đừng lấy thân thể ra đùa giỡn, để anh đưa em đi bệnh viện!”

Lần này anh kiên quyết không thả, anh không muốn cô gặp chuyện! Cô hung ác với anh cũng được, chỉ cần cô sống thật khỏe mạnh.

Tưởng Diệp và Tiểu Trạch cũng vội vàng bám theo ngay sau, cũng một bộ dạng nóng nảy.

Vút___

Một chiếc xe ô tô bay ra ngoài.

“Trắng đần nhỏ, nhanh lên xe.”

“Thầy, mẹ con nhất định sẽ không sao có đúng không ạ?”

Tưởng Diệp ôm Tiểu Trạch, lập tức nhào vào trong xe jeep, nhìn xe Hắc Diêm Tước đã vụt qua, “Đúng thế, nhất định sẽ không có chuyện gì. Ngồi cho vững!” Sau đó, vội vàng khởi động xe, rồi lao theo.
Bình Luận (0)
Comment