Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 417

Một tiếng chúc mừng này, đã tuyên bố chủ quyền của anh với Tường Vi, mẹ của con anh!

Tưởng Diệp thờ ơ nhún vai, anh ta sẽ chống mắt lên để xem Hắc Diêm Tước đối đãi với Tường Vi thế nào, nếu không ổn, anh ta tuyệt đối sẽ không chút do dự đưa mấy mẹ con cô đi!

Mỹ Nhi buông ly rượu ra, vẻ mặt có hơi cứng ngắc, liếc mắt nhìn mợ Hắc đang là đứng một bên, không nói gì cả, sau đó tỏ vẻ như chẳng có gì tiếp tục ngồi uống rượu nhạt.

Trong bữa cơm, Hắc Diêm Tước không hề che dấu sự chăm sóc đối với Tường Vi chút nào, gọi người giúp việc chuẩn bị thêm một bộ dao nĩa, anh ngồi một bên bóc vỏ tôm cho Tường Vi, cắt cá, lấy xương … Dao và nĩa cắt trên chiếc đĩa sứ tinh xảo xinh đẹp nhìn vô cùng nghệ thuật, cách làm ưu nhã và lưu loát.

Trong bát của Tường Vi, thức ăn đã chất đống như núi, cô im lặng ăn, vẻ mặt chẳng hề có chút sung sướng nào vì được cưng chiều!

Nhăn mày, chẳng lẽ lúc nãy nói chuyện ở trong phòng, anh vẫn chưa có nghe hiểu sao? Vào lúc này lại bảo Tưởng Diệp và Mỹ Nhi chúc mừng anh vì lại được làm cha, đây có nghĩa là gì? Tuyên bố chủ quyền độc chiếm cô?

Tưởng Diệp và Tiểu Trạch ăn uống vô cùng vui vẻ, cả hai người đều coi Hắc Diêm Tước như là không khí.

Ăn được một nửa, điện thoại Hắc Diêm Tước đặt trong phòng khách đổ chuông.

Người giúp việc nhanh chóng mang nó tới, anh nghe một lát, sau khi cúp điện thoại, bèn buông dao nĩa trong tay xuống, bễ nghễ đưa mắt nhìn mợ Hắc đang đứng một góc, đột nhiên hỏi, “Mợ Hắc, vừa nãy không có nghe tôi nói gì sao?”

Trong lòng mợ Hắc kinh hãi, vội vàng tiến lên mấy bước, cúi đầu khom lưng, “Vâng, thưa tiên sinh, mợ Hắc đã nghe hiểu, đã biết sau này phải làm như thế nào!”

Hơi chau mày, Hắc Diêm Tước lấy khăn giấy, lau miệng một cái, rồi quẳng cái khăn giấy lên bàn!

Bẹt!

Chắc là rất bực tức, cái khăn giấy mà cũng tạo ra tiếng động như vậy, hơn nữa nó còn bị quẳng tới trước mặt Mỹ Nhi!

Mỹ Nhi sợ hết hồn!

Tường Vi cau mày, người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao?

Hắc Diêm Tước liếc mắt nhìn Tiểu Trạch đang sửng sốt, cau mày thật chặt, nói với người giúp việc, “Đưa tiểu thiếu gia về phòng đi.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Người giúp việc gật đầu một cái, tiến tới chuẩn bị mang Tiểu Trạch về phòng.

“Tôi không muốn!” Tiểu Trạch lướt qua Tưởng Diệp nhìn về phía Tường Vi, vội vàng hét lên, “Tôi muốn mẹ!”

Tường Vi ngước mắt nhìn Hắc Diêm Tước, vẻ mặt anh nghiêm túc, dường như không có một chút thương lương nào! Vì vậy cô xoay người nói, “Tiểu Trạch ngoan, đi cùng người giúp việc về phòng trước đi. Tưởng Diệp, phiền anh đi cùng với nó một chút nhé!”

Tưởng Diệp nhận được ý tứ trong ánh mắt Tường Vi, rồi đưa mắt nhìn Hắc Diêm Tước, sau đó gật đầu, ôm lấy Tiểu Trạch, đi cùng người giúp việc trở về phòng.

Vừa đúng lúc chú Hải bước vào phòng ăn, trên tay cầm một hộp gỗ nhỏ.

Mợ Hắc lo nơp nớp trong lòng, cúi đầu thật thấp, đứng trước bàn ăn, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Chú Hải đi thẳng tới bên cạnh Hắc Diêm Tước, đem chiếc hộp gỗ nhỏ đặt lên trên bàn ăn, rồi lui sang một bên.

Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi một cái, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng phức tạp, ngay sau đó, lẫm liệt như băng lạnh lùng nhìn mợ Hắc cơ thể béo lùn đang khúm núm đứng một bên, nhưng lời nói tiếp theo cất lên là nói với Mỹ Nhi, “Mỹ Nhi, tôi sẽ bảo người đưa cô về nghỉ ngơi.”

“Tước, hôm nay trời hơi lạnh, tôi có thể nghỉ lại đây không?” Mỹ Nhi cố ý ôm thấy thân mình, ngầm nhắc nhở rằng thương thế của cô ta còn chưa có hồi phục hoàn toàn.

Khẽ vuốt cằm, Hắc Diêm Tước đồng ý yêu cầu của cô ta, bèn bảo người giúp việc đưa cô ta đi nghỉ ngơi.

Anh cố ý tránh người ngoài, chẳng lẽ mợ Hắc… Trong lòng Tường Vi run lên, không muốn đối mặt cho lắm, bèn buông chén đũa trong tay ra, đứng lên nói, “… Tôi đã ăn xong, các người chậm rãi nói chuyện đi.”

“Đợi đã nào…!” Hắc Diêm Tước một phát bắt được tay Tường Vi, “Trước hết em cứ ngồi xuống đã.”

Sau đó đứng lên, chậm rãi đi tới bên mợ Hắc, lạnh lùng động động khóe miệng, hỏi “Mợ Hắc, bà giúp việc cho nhà họ Hắc được bao nhiêu năm rồi?”

Mợ Hắc run rẩy, cúi đầu cung kính trả lời, “Thưa tiên sinh, đã được 40 năm rồi.”

Hắc Diêm Tước gật đầu một cái, rồi thong thả bước lui mấy bước từ bên người bà ta, sờ sờ cằm, xem xét kỹ lưỡng cái cơ thể mập mạp của mợ Hắc, cau mày tiếp tục nói, “Vậy thì, bác Hắc đã ở nhà họ Hắc được bao nhiêu năm?”

Ngực Tường Vi chợt cứng lại, nghe tới cái tên bác Hắc này, trong lòng cô vẫn có nỗi ám ảnh khó tha. Bác Hắc…

“… Bẩm tiên sinh, tiên phu bạc mệnh, không có phúc khí được phục vụ cho nhà họ Hắc tới cuối đời. Nếu như tiên phu vẫn còn, thì tính ra cũng đã ở nhà họ Hắc được 70 năm rồi.” Trong lòng mợ Hắc đánh trống, không hiểu tại sao đột nhiên Hắc Diêm Tước lại hỏi như thế, cả người run lên.

“Rất tốt, bà cũng biết rõ ràng đấy, vậy bà nói cho tôi biết, bác Hắc làm sao mà chết?”

Hắc Diêm Tước cau mày kiếm, đi tới trước bàn ăn, cầm dao và nĩa theo phong cách phương Tây lên đặt vào trong lòng bàn tay vuốt ve, có vẻ tùy tiện thoải mái, nhưng mỗi một động tác đều khiến cho mợ Hắc kinh hồn bạt vía.

“…” Trong nháy mắt, mặt mũi mợ Hắc trắng xanh ra, một vẻ mặt chết lặng, dường như còn nghe được cả tiếng hai hàm răng va vào nhau vì run.

“Nói đi!”

Anh vuốt ve dao nĩa trong tay, dưới ánh đèn chùm trên trần nhà, mũi nhọn phản xạ ra thứ ánh sáng chói lóa, vừa khéo đâm vào trong mắt mợ Hắc!

Ánh mắt hoảng loạn sợ hãi của bà ta lướt qua Tường Vi mặt mũi tái nhợt đang ngồi một bên bàn ăn, đột nhiên kinh hãi!

“Tiên siinh, là do tiên phu bạc mệnh, không cẩn thận dẫm lên quả táo, ngã vỡ đầu, ngoài ý muốn bỏ mình!” Mợ Hắc run run nhanh chóng nói ra, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, bà ta lớn tuổi rồi, chịu không được bao nhiêu dày vò, tiên sinh rốt cuộc là đang diễn trò gì vậy?

“Thật sao?” Giọng Hắc Diêm Tước giống như là hừ ra từ lỗ mũi vì tức giận, nhíu nhíu mày, thở dài một hơi, “Mợ Hắc, có một vài chuyện, tôi thật không muốn dùng hình, nhưng bây giờ tôi không nhịn được nữa rồi, dao hay nĩa, bà tự chọn đi!”

Mợ Hắc bị sợ tới mức hét lên! Hai chân nhất thời mềm nhũn, quỳ xuống ngay trước mặt Hắc Diêm Tước, nước mắt ngang dọc, rối rắm thành một mớ, sợ hãi kêu khóc: “… Tiên, tiên sinh! Tại sao lại bảo tôi chọn dao hoặc nĩa? Tiên sinh… Ngài đây là muốn làm gì vậy? Tôi… Rốt cuộc tôi đã phạm vào lỗi gì?”

Tường Vi mím môi, sắc mặt hơi trắng, theo bản năng rút một tờ khăn giấy, dùng sức nắm chặt, mợ Hắc rốt cuộc là làm sao? Dao hoặc nĩa… Hắc Diêm Tước không phải là định…

Cô thật sự không đành lòng nhìn tiếp cái cảnh này, cho dù mợ Hắc thê thảm tới thế nào, cô thật sự không muốn nhìn một cảnh đầy máu tanh này, cô lập tức đứng phắt lên, hơi thở rối loạn, nói: “Xin lỗi tôi không tiếp được nữa!”

Xoay người, Hắc Diêm Tước lần nữa kéo cơ thể đang muốn rời đi của cô, lắc đầu một cái, “Em phải ở lại, ngồi xuống đi, bình tĩnh một chút, hứa với anh, cho dù thế nào, cũng không được để tâm trạng mình kích động quá, đừng để hại tới con!”

Anh vừa dứt lời, lập tức nghe được một tiếng hút khí của mợ Hắc, Tường Vi mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, đôi môi hơi tái đi: “Anh đã biết hậu quả rồi, sao còn muốn tôi ngồi lại đây xem anh diễn trò?”

Hắc Diêm Tước dịu dàng vươn bàn tay, đầu ngón tay vén lọn tóc xõa xuống của Tường Vi, dịu dàng cười một tiếng: “Diễn trò này, em không xem không được. Ngoan, nghe lời anh, ngồi xuống đi.”

Đôi mày thanh tú của Tường Vi khẽ nhướn lên, dưới sự chấn an của Hắc Diêm Tước, không thể làm gì khác là lần nữa ngồi xuống, cắn môi, lo lắng nhìn bộ dạng mợ Hắc đang quỳ trên mặt đất run rẩy.

Lúc này Hắc Diêm Tước mới xoay người, đi tới trước mặt mợ Hắc, từ trên cao nhìn xuống con người đã già, lưng đã còng này, trên mặt có thêm một chút bất đắc dĩ, thấp giọng trách cứ, “Đã phạm phải lỗi gì? Vậy, tôi hỏi bà một lần nữa, bác Hắc đã chết như thế nào?”

Mợ Hắc run rẩy, bờ môi đã bị bà ta cắn tới bật máu, khuôn mặt sợ hãi trắng bệch như một tờ giấy, lắp bắp: “Tiên, tiên sinh! Không phải tôi mới nói rồi sao? Là, là do tiên phu bạc mệnh, không cẩn thận dẫm lên quả táo, bị ngã vỡ đầu, ngoài ý muốn mà mất mạng!”

“Lão Hải!”

Chợt Hắc Diêm Tước quát lớn một tiếng, Tường Vi lo sợ trong lòng, mợ Hắc cũng bị dọa tới mất ba phần hồn.

“Vâng, tiên sinh!” Chú Hải ngay lập tức bước tới, cầm dao và xiên lên, ngồi xổm xuống, đưa tới trước mặt mợ Hắc, “Mợ Hắc, nói thật đi, đừng ép tiên sinh dụng hình.”

Mợ Hắc bị dọa tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, mặt xám như tro tàn, ánh mắt bà ta né tránh ánh mắt chú Hải, “Tôi … đã nói rồi mà! A Hải, các người… các người còn muốn tôi nói gì nữa? Tôi nói đều là sự thật a!”

“Mợ Hắc!” Lần này, chú Hải cũng chẳng thể nói tới cảm tình hay thể diện gì nữa rồi! Cầm dĩa trên tay, rồi bắt lấy tay mợ Hắc, chỉ chút nữa là đâm xuống___

“A… Không, tiên sinh! Tha mạng a, tha mạng, xin hãy tha mạng! Thật sự là tôi không biết mình đã phạm phải lầm lỗi gì! Tôi nói đều là lời thật, đều là sự thật mà!” Chú Hải động thủ làm cho bà ta gần như ngất xỉu, bà ta liều mạng giãy dụa, hét lên tê tâm liệt phế.

Tường Vi cảm thấy bế tắc trong lòng, người đàn ông này có biết bao nhiêu tàn nhẫn, trước mặt một bà già và trẻ con, sao anh có thể ra tay độc ác như vậy?

“Hắc Diêm Tước, cho dù bà ta đã phạm sai lầm, anh không cảm thấy phương thức anh dùng quá mức tàn nhẫn sao?”
Bình Luận (0)
Comment