Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 423

“Ở trong lòng anh!”

Anh hé cười, lộ ra hàm răng trắng bóng như tuyết, nụ cười rõ ràng, ừhm, người phụ nữ của anh hình như hơi đần một chút.

“Anh…” Ngón tay ngọc lướt qua cánh tay tráng kiện, e lệ mà kinh hoảng muốn lách qua cánh tay anh.

“Đừng động!” Anh cắn chặt răng, mỗi một lần vô tình đụng chạm da thịt với cô, đến ngay cả dòng nước ấm lay động gợn sóng, cũng làm lòng anh xao động. Cánh tay mạnh mẽ một phát vươn ta vững vàng ôm cô đang lo lắng vào trong ngực, thầm hít hương thơm của cô, hơi nhỏ giọng, “Đừng động…”

“Hắc Diêm Tước ….” Tường Vi bất đắc dĩ hô lên, người đàn ông này dạo này thật kỳ lạ!

“Gọi anh là Tước!”

Anh thì thầm, cúi người sát vào cần cổ thơm mát của cô, không nhịn được mà liếm hôn, đã bao nhiêu năm rồi, cô không gọi anh là tiên sinh, mà gọi thẳng tên anh, bao nhiêu phụ nữ cầu xin anh muốn tiếp cận anh, anh hoàn toàn không để ý, trái tim chỉ rộng mở vì con thỏ nhỏ này, anh sẽ cho cô thời gian để bình phục lại vết thương, anh sẽ, nhưng cô thật sự quá hấp dẫn rồi…

“… Ách, anh buông tôi ra…”

Anh đụng chạm làm làn da mềm mại trắng nõn khẽ run, mỗi một dây thần kinh đều căng ra, trong lòng cô mềm nhũn, cô vẫn chưa thích ứng được với sự dịu dàng của anh, trong lòng luôn có một tấm ngăn cách mỏng, những chuyện cũ không cách nào quay lại được, mỗi một cảnh lại tái hiện trước mắt, vẫn là anh mà, tháo xuống tấm mặt nạ của mình, thật sự làm cô không chống đỡ được, thậm chí… Quá dễ dàng lạc vào nhu tình mật ý của người đàn ông này, việc này làm cô lo lắng sợ hãi, cô không dám chắc mình có thật sự dỡ phòng bị với người đàn ông này xuống hay không, cô không có dũng khí tiếp nhận những đau đớn cũ một lần nữa!

“Suỵt…” Khẽ cắn lên chỗ xương quai xanh có hình dáng tuyệt đẹp của cô, thần kinh bị kích thích, làm cô thở khẽ từng trận, bàn tay khoan hậu của anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô trong làn nước, nhẹ nhàng xiết vào, cố gắng giảm bớt cảm giác căng thẳng cho cô, “Nhớ tối qua anh nói gì không? Đừng sợ, tin tưởng anh, sẽ không tổn thương em thêm nữa, thả lỏng đi…”

Giọng anh từ tính trầm thấp, giống như có ma lực xuyên thấu, thẳng vào trong nơi mềm yếu trong lòng cô, cô cau mày, cảm nhận bàn tay của anh kìm hãm, “Anh… Anh nói, có tin được không? Tôi không thể tin được, biết đâu đây là âm mưu của anh….”

Cô không nhịn được mà thở dài, do mang thai sống lưng bị đau nhức, qua bàn tay của anh, thật sự đã giảm bớt được cảm giác căng thẳng, lời anh nói, tối qua anh nói, thật sự không phải là cảnh trong mơ của cô sao?

Hơn mười năm, đau khổ chôn giấu trong lòng quá lớn, khiến cho cô cẩn thận, không dám dễ dàng tin tưởng anh lần nữa.

“Bé ngốc, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Điều kiện tiên quyết là, em nhất định phải cho anh thời gian chứng minh. Cách tốt nhất là, gả cho anh, để các con của chúng ta có một gia đình hạnh phúc toàn vẹn.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, trong làn nước dịu dàng ôm lấy cô, xoay người bước ra khỏi hồ tắm, ôm lấy cô, giống như một vị vua cưng chiều phi tử ngài yêu nhất vậy, từng bước từng bước bế cô trở về phòng.

“…” Lòng cô buộc thật chặt, gả… gả cho anh? Cô khó mà tin tưởng được, lần trước anh nói sẽ cử hành một hôn lễ vào tháng sau, là thật sao? “Lời nói đùa này một khi đã nói ra, sẽ không buồn cười chút nào đâu.”

“E hèm, em cảm thấy anh giống như cái loại đàn ông biết đùa giỡn sao?”

Anh kiêu ngạo hừ nói, ôm cô tới sofa, tiện tay kéo thêm một cái khắn tắm lớn, thay cô lau nước đọng trên người. Xem cô như trân bảo che chở trong lòng bàn tay, nhớ lại vết máu trên sàn nhà lúc nãy, chân mày nhíu lại theo thói quen, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng các dấu vết trên người cô, “Bị chảy máu chỗ nào sao?”

“Máu?” Cô nhướn mày, lúc này mới nhớ tới Mỹ Nhi ghé thăm lúc nãy, đôi môi đỏ bị tàn phá, vết máu còn dính lại trên sàn nhà, “Anh đang nói tới vết đó sao?” Cô lắc đầu một cái, “Không phải là của tôi.”

“Vậy là của ai?” Anh cảnh giác hỏi, phòng ngủ của anh chỉ có Tường Vi và Tiểu Trạch ra vào, còn lại chỉ có những người giúp việc làm vệ sinh,kẻ nào dám to gan như vậy, dám ra vào trong phòng anh, “Kẻ đó còn chảy máu?”

Nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, giống y như đúc với Hắc Diêm Tước trong quá khứ, cô bảo rồi mà, dịu dàng của người đàn ông này chẳng thể duy trì được lâu, xiết chiếc khăn lông lớn trong tay, cô lắc đầu một cái theo bản năng, “Không sao đâu.”

Nếu như anh biết Mỹ Nhi tới uy hiếp cô, với tính cách anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, thủ đoạn của anh cô đã biết cả, anh còn từng đưa Mỹ Nhi cho người Trung Đông nọ hưởng dụng cơ mà, nghĩ lại, Mỹ Nhi yêu cũng thật là đau khổ.

Nhìn Mỹ Nhi, cô lại nhớ tới một thời ngu dại của mình.

Cũng yêu một người đàn ông có trái tim cầm thú, thật sự là người đàn ông này quẳng mình đi như đôi dép cũ, cho dù có vì anh làm bao nhiêu chuyện thì cũng chỉ vô ích, yêu anh chính là một bi kịch. Cô chợt dấy lên cảm giác thông cảm với Mỹ Nhi.

“Nghe này!” Anh quỳ gối trên mặt thảm trước sofa, thân thể cao lớn không ngừng dùng khăn lau sạch nước trên người cô, ấn đường nhăn lên vột vệt rất sâu, “Đây không phải chuyện đùa đâu, một khi anh công khai thân phận của em, tương đương với việc phô bày điểm yếu trước mặt kẻ địch, an nguy của em không phải là chuyện có thể đùa được! Hơn nữa, em đơn thuần vừa khéo có thể cho người khác cơ hội lợi dụng!”

Tường Vi cắn môi, cô không biết có nên nói ra chuyện của Mỹ Nhi hay không, nhưng cũng cảm thấy anh nói có đạo lý, dù sao hiện tại cô còn có đứa bé nữa.

“Đó là… Mỹ Nhi, anh định sẽ làm gì?” Cô hỏi, nhưng tất cả tâm tư đều bị anh nhìn thấu.

Lông mày nhướn lên: “Thì ra thật sự là cô ta! Về sau anh sẽ cho hai người giúp việc canh ở ngoài cửa, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào vào trong này!” Anh nghiêng người ôm lấy cô, bế cô tiến tới cái giường lớn, “Nếu anh đã quyết làm, có một số việc anh cũng không muốn dối gạt em. Tai nạn giao thông của Mỹ Nhi, là do anh gây ra, bác sĩ nói chỗ tử cung của cô ta bị vỡ, muốn khôi phục lại là một chuyện rất khó, sợ là đời này cô ta không có cơ hội sinh con. Chuyện này anh có trách nhiệm, cho nên, đối với Mỹ Nhi, anh sẽ cố hết sức sắp xếp cho cô ta, nhưng người phụ nữ anh muốn cưới thì chỉ có một mình em, em đừng có suy nghĩ lung tung, được không?”

Vừa thấy xót xa cho Mỹ Nhi, lời anh nói trầm ổn, từng chữ từng câu mạnh mẽ đanh thép gõ vào lòng cô, làm tràn ra một dòng lại một dòng nước ấm…
Bình Luận (0)
Comment