Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 452

Đây là một đám cưới trên mặt nước rất khác biệt, rượu ngon thơm ngát, hương vị tiêu chuẩn, ánh đèn mê ly, tất cả cảnh tượng lãng mạn thật giống như một đám cưới trong mơ.

Địa điểm tổ chức hôn lễ Tước lựa chọn, thiết kế ở trong biệt thự trên mặt nước ‘Dinh thự Thành Phủ’, thêm vào đó mấy căn biệt thự vùng lân cận đều được mua lại, sửa thành một sân cỏ xanh và một cái hồ rộng lớn, cực kỳ giống với phong cách của Tường Vi, có cảm giác tới với vùng thôn dã.

Một sân cỏ vô tận ngút mắt, hoàn toàn có thể làm thành một sân Golf được. Những mầm cỏ thanh mảnh ướt mềm mới nhú, nhỏ nhắn mềm mại tắm gió xuân, đạp lên thấy mềm nhũn.

Thiết kế làm mọi người chú ý nhiều nhất, được đặt ở ở trung tâm hồ sen giữa sân cỏ ___

Trên mặt hồ phủ kín lá sen tươi tốt, như một biển lá màu xanh. Một trận gió qua, biển lá lay động phập phồng, lá sen gợn sóng, một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ. Khi gió ngừng thổi, biển lá dừng rung động. Những giọt sương lay động xoay tròn trên mặt lá, óng ánh trong suốt, giống hệt những viên đá quý xinh đẹp. Thật là ‘Một trận gió tới bích lăng trở mình, trân châu thưa thớt khó thu lại.’

Lá sen xen lẫn hoa sen, hoa thiên hình vạn trạng, vô cùng khiết bạch, thuần khiết như pha lê. Như là để làm nổi bật đám cưới này, mấy nụ hoa non nớt trắng xanh, thẹn thùng ấp ủ, hoa nở một nửa, một tí cánh hoa xòe bung ra, một ít còn lại ấp ủ quanh nhụi hoa, như một vị mỹ nhân quần áo không chỉnh tề, nhìn tổng thể, giống như một đoàn thiếu nữ mặc quần áo trắng trong thuần khiết đang nhảy múa.

Hoa sen tỏa ra thứ hương thơm thanh nhã, làm lũ bướm bay lượn chơi đùa chung quanh, mọi người vui tai vui mắt. Mấy chú chuồn chuồn ngịch ngợm, phe phẩy cánh, bay từ bông hoa này tới bông hoa khác, chơi đùa vui vẻ với mấy đóa sen. Thật là làm người mê say....

Cái sân cỏ rộng cả nghìn thước vuông, ăn uống thì theo hình thức tự phục vụ, ngẫu nhiên sẽ đặt những bàn thức ăn, những người tham dự hôn lễ phần lớn là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, hoặc là con em nhà quan viên. Cũng có những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh và cả một ít ngôi sao đang được yêu thích.

“Nghe nói người phụ nữ Hắc Diêm Tước cưới chính là con gái nuôi mà ông ta từng tuyên bố là sẽ gả cho hoàng tử Saudi!”

“Không thể nào, đây chẳng phải là cưới con gái mình sao?”

“Đừng có loan truyền lung tung đấy, truyền thông cũng đâu dám nói gì.”

“Tôi nghe mấy người giúp việc nhà họ Hắc nói, những chuyện giữa tiên sinh và tiểu thư nhà bọn họ có thể viết thành một cuốn sách làm người ta cảm động tới phát khóc! Nghe nói cô dâu là một người rất khổ a!”

“Vậy là nói thừa rồi! Những người phụ nữ từng qua lại với Hắc Diêm Tước, có ai không khổ sao?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, dầu gì thì vị này cũng được trở thành chính cung nương nương rồi...”

....

Trong lúc các tân khách đang là thấp giọng bàn tán, nghi thức đám cưới, sắp diễn ra trên hồ nước dập dờn bồng bềnh sen trắng!

Khi Tường Vi mặc một chiếc váy cưới thắt eo cao xuất hiện trước mặt quần chúng, lập tức thu hút tất cả ánh mắt khách khứa!

Áo cưới trắng như tuyết chỉ cần nhìn một cái là biết xuất xứ từ nhà thiết kế lừng danh. Kiểu váy bồng, tầng tầng lụa mỏng trang trí tựa như đóa hoa tường vi nhảy múa trong không khí, có nét thanh tú nhẹ nhàng, không chút khoe mẽ, người phụ nữ xinh xắn đáng yêu, nâng làn váy làm tăng thêm hương vị phụ nữ, đẹp đẽ như trong mơ, màu sắc hài hòa, phô diễn hết những đường cong mềm mại và thon dài của cô dâu, vừa khéo che đi cái bụng hơi gồ lên của Tường Vi.

Cô dâu xinh đẹp tới mức không ai không tán tụng, dường như làm người ta mê mẩn tâm thần, vẫn rung động như đêm ‘mạn đà la đẫm máu’ năm đó.

Hấp dẫn ánh mắt Hắc Diêm Tước thật sâu!

Tường Vi hơi cúi đầu, xuyên thấu qua màn lụa mỏng màu trắng, nhìn hôn lễ được sắp xếp thành một nơi vui chơi, không khỏi thầm kinh ngạc, Điểm Tâm và Nhóc Đáng Thương (2 con chó mà Tường Vi từng nuôi) cũng đứng bên cạnh xe hoa, được ăn mặc như hai chú hoa đồng đáng yêu.

“Mẹ!” Tiểu Trạch mặc bộ tây trang nhỏ, tay cầm hoa tươi, đang đi cùng người giúp việc nhún nhảy một cái tới trước mặt Tường Vi, “Ôi trời, mẹ thật là xinh đẹp!”

Tường Vi dịu dàng khẽ cười, muốn vén lụa che mặt lên hôn Tiểu Trạch, lại bị Tước vượt lên một bước nắm lấy tay ___

“Nhóc con, ngoan ngoãn theo sau mà xách váy cưới đi!”

“Hừ! Nể tình hôm nay ông cưới mẹ, tôi sẽ gắng gượng mà làm hoa đồng một lần vậy, thật là, chẳng thèm mời lấy một ngọc nữ, dầu gì cũng nên phối hợp với người ta cho có đôi chứ ...” Tiểu Trạch lầm bầm bĩu môi, làm một cái mặt quỷ với Hắc Diêm Tước, “Không nói nữa, mẹ, thầy con nói là sau khi hai người làm xong nghi thức, sẽ đưa con đi Ytali...”

“Cấm tiệt!” Hắc Diêm Tước cau mày, không đợi Tiểu Trạch nói xong đã cự tuyệt ngay.

“Nhưng mẹ đồng ý rồi!” Tiểu Trạch hừ một cái bằng lỗ mũi.

“Ta mới là trụ cột cái nhà này!” Hắc Diêm Tước bất mãn khẽ quát lên.

Cậu nhóc bỏ ngoài tai lời phản đối của Hắc Diêm Tước, ngâm nga một bài hát thiếu nhi rồi hấp ta hấp tấp chạy tới núp sau lưng Tường Vi, vui vẻ giúp cô nâng làn váy cưới thật dài.

Nhất thời, tiếng nhạc đám cưới du dương vang lên, Hắc Diêm Tước tạm thời buông tha nỗi kích động muốn chạy tới trừng trị thằng nhóc kia, nắm tay Tường Vi khoác vào tay anh, nói khẽ: “Hôm nay em rất đẹp.”

“Ừhm ...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tường Vi đỏ cả lên, chân đạp đôi giày thấp không cẩn thận vấp một cái. Đây là anh đang ca ngợi hả? Đôi môi mỏng bén nhọn kia, thế mà cũng có thể thốt ra những từ ngữ như vậy, thật là làm cho cô hơi bị động lòng.

“Ừ, nhiều người nhìn như vậy, đừng có làm cho anh mất mặt nhé.”

Ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn đừng mong anh sẽ dịu dàng và ga lăng, thái độ anh đối với phụ nữ luôn là vênh váo hả hê, ngay cả trong lễ kết hôn, anh cũng sẽ không để lộ ra chút khẩn trương nào của bản thân.

Ở nơi khúc quanh vào khán đài, nắm tay Tường Vi, anh ưỡn cao vòm ngực, chậm rãi bước vào bong thuyền được xây dựng trên nền biển hoa sen xanh mướt, lướt qua cánh cửa vòm hình trái tim làm từ dây leo hoa tường vi, trong lòng bàn tay tự dưng toát mồ hôi lạnh!

Chết thật, anh không áp chế được trái tim đang nhảy nhót trong ngực, trước mặt bao người, nắm tay Tường Vi, cao ngạo bước tới trước thánh đường ___

Mục sư mặc áo khoác màu trắng, cánh tay khoác dải lụa màu đỏ, cầm một cuốn “Thánh kinh” trong tay, đứng trên thánh đường, vẻ mặt nghiêm túc và hiền hòa, “Hắc Diêm Tước tiên sinh, ngài có nguyện ý cưới Hắc Tường Vi tiểu thư làm vợ, kết hợp với cô ấy thành một thể trước mặt thần thánh, yêu cô ấy, ủi an cô ấy, tôn trọng, bảo vệ cô ấy, như đối với chính mình; cho dù cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, sẽ luôn chung thủy với cô ấy, cho tới mãi mãi?”

Hắc Diêm Tước không chút do dự nhanh chóng đáp lại: “Tôi đồng ý!”

Cơ mà nghe vào tai Tường Vi hình như hơi bị qua loa, anh chẳng cần suy nghĩ chút nào, cũng đúng ... Anh đã nói hôn nhân cũng chẳng thần thánh gì.

Mục sư gật đầu một cái, tiếp tục đọc lại lời thề ước với Tường Vi: “Hắc Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý cưới Hắc Diêm Tước tiên sinh, kết hợp với cô ấy thành một thể trước mặt thần thánh... cho tới mãi mãi?”

Tường Vi mở to mắt hồi lâu, hít sâu một hơi, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong, đang lúc cô chuẩn bị tiếp nhận quà tặng của vận mệnh ___

“Tôi phản đối!”

Một giọng nói thanh thúy vang lên bên bên hồ nước đầy hoa sen, nhất thời gây ra một trận xôn xao.

Tường Vi lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhạc Niệm Tư đang đứng bên đối diện với boong thuyền, vẻ mặt mỉa mai nhìn đôi tân hôn trong hôn lễ.

“Niệm Tư! Rốt cuộc cháu muốn tùy hứng tới khi nào? Lão Hải, đưa nó trở về cho tôi!”

Hắc Diêm Tước ảo não nhìn chằm chặp Nhạc Niệm Tư đang vênh váo tự đắc, anh chỉ chút nữa đã nghe được câu ‘tôi đồng ý’ của Tường Vi! Anh muốn Tường Vi chân chính thuộc về anh, thấp thỏm trong lòng mới có thể dừng lại. Lúc này Nhạc Niệm Tư lại cố tình giở trò!

“Tôi mạn phép xin dừng lại!” Nhạc Niệm Tư nhìn ánh mắt tò mò mà mọi người rối rít ném tới cho mình, tự tin bình thản mà nói: “Các vị khách quý đáng mến, tôi là cháu gái Hắc Diêm Tước, cũng chính là con gái của anh trai ngài ấy! Tôi nghĩ rằng tôi cực kỳ có tư cách phản đối chuyện bọn họ kết hợp!”

Mục sư hiểu ra bèn gật đầu, mở miệng hỏi: “Vậy thì vị tiểu thư này, lý do phản đối của cô là gì?”

“Phản đối bọn họ ---- loạn . luân!”

Nhất thời toàn trường xôn xao hẳn lên!

“Lão Hải!” Nỗi tức giận Hắc Diêm Tước cố nhịn đi rất nhanh bộc phát ra, Tường Vi đang khoác tay anh, đã cảm nhận được một trận run khẽ vì tức giận!

“Niệm Tư tiểu thư, cô đừng càn quấy nữa!” Chú Hải mang mấy tên hộ vệ lập tức xông tới.

“Tôi hồ nháo? Các vị quan khách, hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết, tại sao bọn họ không thể kết hôn! Bởi vì cô dâu là chị gái ruột của tôi, nói cách khác, cô ta không chỉ là con gái nuôi trên danh nghĩa của Hắc Diêm Tước, mà thực tế có quan hệ thân thích là chú cháu với Hắc Diêm Tước!”

Tin tức kinh hoàng bật thốt ra từ miệng Nhạc Niệm Tư, lần nữa làm cho mọi người ồn ào lên.

“Bọn họ ... Thật sự có quan hệ thân thích?” Trong đám người có người nghi ngờ bèn hỏi lại.

“Dĩ nhiên, hơn nữa mẹ cô ta là một con hồ ly tinh, cha tôi đã bị mẹ cô ta mê mẩn làm cho tâm thần điên đảo, nên mới vứt bỏ mẹ tôi, làm cho tôi biến thành kẻ cô độc đáng thương! Buông tôi ra, chú Hải, tôi toàn nói sự thật!” Nhạc Niệm Tư dùng dằng, nhìn thẳng Tường Vi rồi cười lạnh, “Hắc Diêm Tước, chú không dám thừa nhận rằng, mẹ cô ta đã câu. Dẫn ba cháu sao?”

Dường như cô ta đã đoán được Hắc Diêm Tước sẽ nói những gì, bởi vì Tước là em trai Diệu Tư, cho dù thế nào anh cũng sẽ đứng về phía Diệu Tư!

Hắc Diêm Tước híp mắt lại một cách nguy hiểm, tay nắm chặt thành nắm đấm, gần như thấy rõ gân xanh, “Nhạc, Niệm, Tư!”

“Cháu họ Hắc mà, chú, cháu là con gái của người anh trai chú yêu thương nhất mà!”

Niệm Tư bất chấp đám hộ vệ ngăn cản, ưỡn bụng muốn giãy dụa, hộ vệ ngại cô ta lớn bụng, không dám quá mức thô lỗ.

Hắc Diêm Tước nhướn mày, có nửa giây híp đôi mắt do dự, chính vì nó là con gái Diệu Tư, anh mới dung túng nó như vậy, dung túng tới mức vô pháp vô thiên.

Vậy mà, Tường Vi đứng bên cạnh Tước bỗng nhiên cười ___

“Niệm Tư, cô không lừa được tôi đâu, nếu tôi thật sự là con gái của Diệu Tư, mẹ tôi đã chẳng đau khổ nhiều vậy .... Mẹ tôi thật sự có yêu ba cô, tình yêu của bọn họ thật sự là tôi chưa từng trải nghiệm qua, nhưng mà tôi tín đó là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm. Niệm Tư, cảm ơn cô đã giúp tôi suy nghĩ rõ ràng hơn, hiểu ra rằng cuộc hôn nhân hôm nay không chỉ là cho chính tôi, mà còn là để hoàn thành tâm nguyện dang dở của mẹ tôi ___”

Gả vào nhà họ Hắc, giống như mẹ được gả vào nhà họ Hắc.

Mìm môi, lạnh nhạt nhìn gương mặt đang khiếp sợ của Nhạc Niệm Tư, Tường Vi xoay người nghiêm túc nói với vị mục sư đang đứng bên cạnh, “Mục sư, tôi nguyện ý gả cho Hắc Diêm Tước làm vợ, cho dù anh ấy đau yếu hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, sẽ luôn luôn chung thủy với anh, cho tới mãi mãi!”

Hắc Diêm Tước kinh ngạc cúi đầu nhìn Tường Vi, trong mắt thoáng qua tia tán dương, anh không ngờ mình sẽ nghe được cô nói ba chữ ‘tôi đồng ý’ như vậy, có cảm giác tim đập thình thịch, không nhịn được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của cô lên ___

Cúi đầu chạm lên môi cô, hôn thật sâu, đầu lưỡi liếm qua cánh môi cô, dùng lửa nóng của anh dán lên đôi môi mềm mại hơi lạnh của cô.

Anh thâm tình hôn cô, thật là lửa cháy lan ra đồng cỏ, bộc phát không sao kiềm chế được tới nỗi gần như đã quên sạch đám khách khứa đứng chung quanh, và vị mục sư đang rất bất dĩ, “Xin cô dâu và chú rể hãy trao nhẫn cưới cho nhau.”

Hắc Diêm Tước hôn Tường Vi không chịu nhả ra, thì ra khoảnh khắc ôm hôn trong đám cưới, lại làm cho người ta mê mẩn tới vậy! Anh đã trải qua biết bao năm tháng, nay mới tìm ra trân bảo tuyệt vời ____

“Ưhm...”

Cọ sát lẫn nhau một hồi, anh mới buông đôi môi Tường Vi đã đỏ ửng ra, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, anh không nhịn được lần nữa áp lên đôi môi cô.

“Xin cô dâu chú rể hãy đeo nhẫn cho nhau.” Mục sư cười nói lần nữa.

Hắc Diêm Tước không thể không chuyển mắt, cầm lấy chiếc nhẫn mục sư đưa tới, nắm lấy bàn tay xanh xao của Tường Vi ___

Chiếc nhẫn này khác với chiếc nhẫn đính ước xinh xắn anh tặng lần trước, là một chiếc nhẫn kim cương xa hoa, lóng lánh chói sáng dưới ánh mặt trời, gần như đâm vào mắt mọi người.
Bình Luận (0)
Comment