Trong bệnh viện bị một cỗ mùi thuốc dày đặc bao phủ làm cho người ta cảm thấy mê mang huyễn hoặc. Giản Tiểu Bạch vừa tỉnh lại thì ngửi thấy cỗ hương vị này, trong dạ dày liền phiên giang đảo hải, đột nhiên ngồi dậy. Thân thể lại cứng ngắc, giống như đây không phải là thân thể của cô "Ưm......" Thân thể sao lại không được tự nhiên như thế này?
Tiếng động này làm cho Phụng Thiên Dự đang trong giấc ngủ say cũng bừng tỉnh. Đã một đêm không ngủ, mới chợp mắt được một cái lại bị làm tỉnh giấc.
Cơn tức trong lòng Phụng Thiên Dự ứa ra, đột nhiên ngẩng đầu, gặp Giản Tiểu Bạch nhanh nhíu mi đầu, một đôi tay nắm bắt hai chân thời điểm, trong lòng cơn tức toàn bộ tiêu "Em...... Em tỉnh rồi?" Bình tĩnh hỏi, không có kích động, cũng không có hưng phấn quá độ.
Giản Tiểu Bạch ngước lên, thế mới biết bên cạnh cô còn có một người đàn ông, trên hai má hồng nhuận tràn đầy mê mang, khẽ mở đôi môi "Anh là ai a?"
Phụng Thiên Dự đáy lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, tự nhiên mà vươn tay, muốn vuốt ve hai má cô, lại bị cô hoảng sợ tránh thoát "Anh muốn làm gì?" Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mà chạy, nhưng thân thể không nghe sai sử, rơi xuống trên mặt đất, phát ra thanh âm ‘bịch’ trầm đục.
"Đau a!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch vo thành một nắm, trong đôi con ngươi tràn đầy nước mắt, sao lại thế này a! Đau quá......
Phụng Thiên Dự bỗng nhiên từ ghế đứng lên, sải chân bước nhanh vòng tới trước mặt cô, ôm cô lên, đặt trên giường, thật cẩn thận trở thân mình cô nằm sấp xuống.
Lưu loát cởi bộ đồ bệnh nhân của cô ra, cái mông trắng nõn liền hiện ra ở trước mặt hắn, Phụng Thiên Dự vươn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa.
Giản Tiểu Bạch vẫn còn đang trong kinh ngạc, đợi cho cô phục hồi tinh thần lại, Phụng Thiên Dự đã đem khuôn mặt tiến đến trước mặt cô, bộ dáng quan tâm "Thế nào? Còn đau không?" Da thịt trên cái mông trắng nõn, cảm xúc thật tốt đẹp làm cho hắn luyến tiếc rút tay về.
Giản Tiểu Bạch liền trở tay cho hắn một cái tát, phát ra một thanh âm ‘chát’ vang lên. Sau đó xoay người, mặc quần, nhảy xuống giường, trong con mắt tràn đầy phòng bị nhìn hắn "Anh là ai a? Làm sao có thể cởi quần tôi, còn sờ...... Sờ......" Lời nói bị nghẹn ứ trong miệng, hé ra hai má đã hồng nhuận lại càng thêm đỏ hồng.
Phụng Thiên Dự trong lòng lửa giận thiêu đốt, hắn hảo tâm giúp cô nhu mông, cô cư nhiên lại đánh hắn một cái tát, còn hỏi hắn là ai vậy? Tùy tiện cởi quần cô......
Phụng Thiên Dự ung dung ngồi trên giường bệnh, hướng tới Giản Tiểu Bạch vẫy tay "Lại đây!" Giản Tiểu Bạch không tự chủ được lùi về sau hai bước, mạnh mẽ lắc đầu.
Trong cặp mắt hoa đào câu nhân của Phụng Thiên Dự đã muốn tràn đầy lửa giận "Lại đây!" Cơn tức cũng dần dần tăng lên làm cho hai tròng mắt chớp chớp, sợ hãi nhìn hắn "Không thể không qua được không?"
"Lại đây!" Một trận lửa giận bốc lên, sợ tới mức Giản Tiểu Bạch run rẩy hai vai, bước từng bước một giống như đang đi trên lưỡi dao vậy. Bất quá chỉ khoảng cách chỉ vài bước lại làm cho cô đi tới 3 phút.
Mới vừa đi tới bên giường, Phụng Thiên Dự liền vươn tay, đem cô bế một cái vào lòng, thuận tay đem cô ôm đến phía trên giường bệnh, hai người chen chúc trên một cái giường, Phụng Thiên Dự vươn tay lưu loát cởi quần cô ra "Ba ba ba......" Đánh vài cái lên mông cô.
Giản Tiểu Bạch chịu đựng đau đớn, không dám lên tiếng, người kia là ai a! Như thế nào hung dữ như vậy, động một tí liền đánh cô...... Trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, lại đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên vai hắn.
Phụng Thiên Dự lúc này mới kinh hãi, cô vẫn là một bệnh nhân, không khỏi áy náy từ trong lòng, xoay người đem cô đặt lên giường bệnh
Nhìn dáng vẻ cô nước mắt doanh tròng, lòng mền nhũn, vươn tay lau nước mắt cho cô "Đừng khóc, ai kêu em vừa tỉnh lại liền chọc giận anh." Cúi người hôn từng ngụm từng ngụm lên hai mắt cô, cả phòng tràn đầy lời xin lỗi phát ra.
"Tôi lại không quen biết anh! Anh làm sao động một tí liền hung dữ với tôi a!" Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt lả tả rơi xuống, dọc theo khóe mắt dừng trên ga trải giường.
Tâm bị nhéo một hồi, Phụng Thiên Dự vươn tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay vỗ về lưng cô, nhẹ giọng an ủi "Đừng khóc, là anh không tốt, đều là anh không tốt, anh sẽ không hung dữ với em nữa." Hắn an ủi, ngược lại làm cho cô nước mắt chảy ra càng mạnh mẽ hơn.
Phụng Thiên Dự bất đắc dĩ, tuy rằng hắn đã từng tiếp xúc với nhiều nữ nhân, nhưng hắn chưa từng an ủi nữ nhân, lần đầu tiên an ủi nữ nhân, hắn lại không dễ dàng dỗ dành người ở trong lòng "Đừng khóc, em khóc làm lòng anh đau." Giản Tiểu Bạch mở hai mắt mông lung ra, nhìn hắn nửa ngày "Anh đến tột cùng là ai a?" Dáng vẻ thút tha thút thít đáp làm cho Phụng Thiên Dự vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay, nhéo một cái vành tai cô "Lão công của em." Một chút cũng không khách khí.
"Lão công của tôi? Lão công là vật gì?" Bàn tay nhỏ bé nâng lên, vỗ cái đầu, vẻ mặt khó hiểu "Lão công đến tột cùng là cái gì vậy a? Kỳ quái, tôi giống như có điểm ấn tượng! A, nó lại chạy......"
Phụng Thiên Dự giữ chặt tay cô, không cho cô tự thương tổn chính mình "Lão công là người thân mật nhất của em, lão công cũng là người thương yêu nhất của em." Giản Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, nhíu chặt mày ngài "Người thân mật nhất? Thân mật như thế nào a?"
Lời nói đơn thuần thiên chân làm cho Phụng Thiên Dự cất tiếng cười to "Ha ha...... Tiểu Bạch anh phát giác ra em mất trí nhớ cũng rất khả ái!"
"Ai là Tiểu Bạch a?" Giản Tiểu Bạch mê mang nhìn hắn.
Phụng Thiên Dự sửng sốt, cười cúi người xuống, cùng cô đối diện "Tiểu Bạch chính là em, em chính là Tiểu Bạch."
Giản Tiểu Bạch thấy hắn không có dáng vẻ hung ác như mới vừa rồi, bộ dáng dường như rất vui vẻ "Sao lại vui vẻ như vậy?" Giống như lại cười nhạo cô vậy.
Phụng Thiên Dự thu liễm tươi cười, đem cô đặt ở trên giường "Không có việc gì! Em trước tiên nghỉ ngơi một chút, anh đi kêu bác sĩ lại đây kiểm tra thân thể cho em." Bàn tay vỗ về từng sợi tóc trên trán cô.
Giản Tiểu Bạch mê mang nhìn Phụng Thiên Dự "Bác sĩ là chuyện gì a? Có thể ăn sao?" Nói xong, bụng của cô liền kêu lên ‘ọc ọc’. Mặt của cô lại trở nên hồng nhuận đáng yêu.
Phụng Thiên Dự lộ ra tươi cười cưng chìu sủng nịch, cõi lòng tràn đầy thương tiếc vỗ vỗ cái ót của cô "Chờ một chút, ba em mẹ sẽ đem thức ăn đến, em trước nằm nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, hướng tới cô dịu dàng cười cười.
"Ba mẹ là cái gì vậy?" Giản Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Phụng Thiên Dự, một đôi mắt hắc bạch phân minh làm cho đáy lòng Phụng Thiên Dự dâng lên thương tiếc, vươn tay vân vê từng sợi tóc cô "Ba mẹ em chính là người đã sinh ra em và nuôi em, nuôi dưỡng em thành người lớn như vậy đó." Giản Tiểu Bạch như nghĩ tới cái gì lắc đầu "Không rõ!"
Phụng Thiên Dự bất đắc dĩ "Ba mẹ chính là người mà ngoại trừ anh ra thì đối với em tốt nhất." Như vậy nên rõ ràng sáng tỏ rồi chứ?
Giản Tiểu Bạch nhíu mi, chu chu cái miệng, giống như chỉ trích nhìn hắn "Nhưng anh đối với tôi không tốt a! Vừa mới rồi còn đánh tôi đây này." Nói xong, quay đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.
Hắn nói: ngoại trừ hắn ra, người đối với cô tốt nhất, nhưng mà hắn đối với cô một chút cũng không tốt, vậy thì ba mẹ cũng sẽ đối với cô càng thêm không tốt, cô mới không ngốc đâu!
Phụng Thiên Dự bất đắc dĩ cúi người, hôn lên hai má cô "Anh không phải đối với em không tốt, là vì em vừa tỉnh lại liền tránh né anh giống như rắn rết, tất nhiên trong lòng anh sẽ mất hứng. Anh đã trông chừng em cả một đêm, khi em vừa tỉnh thì lại đối với anh như vậy, anh có thể không tức giận sao?" Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trứng ngỗng của cô.
Giản Tiểu Bạch nhìn hắn liếc mắt một cái, liền lại chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không thể cảm kích đâu.
Phụng Thiên Dự chỉ có thể bất đắc dĩ cúi người hôn lên trán cô một cái, hơi hơi thở dài một tiếng không thể nghe, rồi mới xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Giản Tiểu Bạch quay đầu nhìn bóng lưng hắn biến mất ở phòng bệnh, lúc này mới đứng lên. Đứng ở trong phòng bệnh, động động tay, động động chân, hoạt động gân cốt. Hoạt động như vậy so với nằm thì thoải mái hơn nhiều.
Người đàn ông kia là ai a? Cô không nhớ rõ mình là ai, hắn làm sao mà biết cô là ai...... Không đúng a! Hắn nếu ở trong này trông chừng cô, vậy chứng tỏ hắn là người quen trước kia của cô đi! Nhưng mà đối với hắn thật sự một chút ấn tượng đều không có nha!
Chẳng lẽ hắn thật sự là người cô thân mật nhất, nhưng mà vì sao cô lại không có cảm giác thân mật đây? Ngược lại trong lòng cảm thấy là lạ, ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng màu trắng, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
Chạy đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nghe bên ngoài truyền đến hương vị tươi mát. Thể xác và tinh thần cũng không tự chủ được trầm tĩnh lại, hai tay chống lên lan can, nhìn xuống dưới những người mặc đồ bệnh nhân giống cô đang phô trương lui lui tới tới, còn có một bãi cỏ lớn nữa.
Quay đầu nhìn nhìn cửa phòng, con mắt láo liên chuyển động, liền nhảy xuống ban công. Chuyển tới bên cửa phòng bệnh, mở cánh cửa ra, vươn đầu nhìn nhìn, thấy không có người. Người đàn ông kia cũng chưa trở lại, liền rón ra rón rén tiêu sái đi ra ngoài.
Xoay thân đóng cửa lại, đột nhiên từ hành lang truyền đến gầm lên giận dữ "Giản Tiểu Bạch, em đang làm cái gì vậy?" Chết tiệt, kêu cô nghỉ ngơi thật tốt, cô chính là nghỉ ngơi như vậy đó.
Giản Tiểu Bạch thân thể cứng đờ, uể oải xoay người, gục đầu xuống không dám nhìn hắn. Phụng Thiên Dự cất bước đi tới trước mặt cô, đem cô bế ngang người lên, đưa chân đá văng cửa phòng, ôm theo cô vào phòng, đem cô đặt lên giường bệnh "Em ngoan ngoãn cho anh, đừng có lộn xộn, trước kia như thế nào anh lại không biết em có thể di chuyển tốt như vậy." Chẳng lẽ người mất trí nhớ đều như vậy sao?
Bác sĩ tiến vào phòng bệnh, gặp bệnh nhân bị hắn đặt dưới thân, không khỏi lau một phen mồ hôi hột "Phụng quản lí, cô ấy vẫn là bệnh nhân, đừng kích thích cô ấy, nếu không thì sẽ có phản ứng bất lợi." Lấy trình độ vị hoa hoa công tử này đối xử với cô ấy, nếu thực sự xuất hiện phản ứng nào bất lợi, gặp tai ương chính là nhóm bác sĩ số khổ bọn họ này đây.
Phụng Thiên Dự tự nhiên rời khỏi giường bệnh, lại vòng tới đầu giường, đem cô như con vịt áp lên giường bệnh "Không được lộn xộn." Giản Tiểu Bạch căm giận chu miệng, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ tự giác bước tới kiểm tra thân thể cô......
Phụng Thiên Dự nhìn cả quá trình khám bệnh, mãi cho đến khi bác sĩ đều kiểm tra xong rồi, mới khẽ mở cánh môi, lên tiếng hỏi "Thế nào?" Bên trong ngữ khí không khỏi lo lắng.
"Phụng quản lí, ngài yên tâm, Giản tiểu thư không có việc gì, ở bệnh viện quan sát vài ngày là có thể xuất viện được rồi." Bác sĩ ngước lên, cười tủm tỉm nói. Đây chính là đại hỷ sự, nữ nhân của đại quý nhân không có việc gì thì bọn họ cũng thoải mái.
Phụng Thiên Dự thở phào một hơi, cảm giác được có người kéo ngón út của hắn, không khỏi cúi đầu hỏi "Làm sao vậy?" Giản Tiểu Bạch chun chun cái mũi "Nơi này thối quá, tôi không muốn sống ở chỗ này." Vẻ mặt cầu xin làm cho Phụng Thiên Dự không khỏi mềm lòng.
Phụng Thiên Dự hít sâu một hơi, áp chế bất an trong lòng "Cô ấy hiện tại có thể xuất viện không?" Nếu cô không muốn ở bệnh viện, vậy thì về nhà đi!
Bác sĩ nhìn nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Phụng Thiên Dự, lại nhìn dáng vẻ kiên quyết của Giản Tiểu Bạch, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu "Có thể, bất quá ba ngày sau phải tới tái khám, như vậy mới có thể bảo đảm cô ấy có khỏi hẳn hay không."
Phụng Thiên Dự gật gật đầu, vỗ vỗ đầu Giản Tiểu Bạch "Hiện tại vừa lòng chưa?" Khóe miệng không tự giác câu lên một chút tươi cười thản nhiên.
Editor: Thuyxt