Môi của anh nhẹ
nhàng rơi vào trên trán cô, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thật mê
người, vẻ mặt anh trước sau vẫn tràn đầy vẻ xấu xa: "Đi đi Tri Tri."
Tròng mắt Tri Tri dần dần sáng ngời, cô mím chặt môi, sự tự tin vui vẻ đã lấp lánh trong ánh mắt nhìn. Cô nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên dùng sức gật
đầu một cái, sau đó xoay người, dáng người gầy gò nhưng tràn ngập vẻ
quật cường từng bước từng bước đi lên bậc thang. Cuối cùng, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chậm
rãi đi tới giữa sân khấu. Ánh đèn sáng chói mắt tập trung ở trên đỉnh
đầu của cô. Nhìn cô giống như một cây hoa sơn chi yếu ớt yên lặng đứng ở nơi đó, lặng lẽ nở rộ. Đôi con ngươi đen láy nhẹ nhàng từ từ quét qua
mọi người bên dưới sân khấu. Cô mỉm cười, cúi người chào, xoay người đi
về phía chiếc Piano màu trắng, sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở trên ghế đàn...
Khắp hội trường im phăng phắc. Lúc này Mạnh
Thiệu Đình mới chậm rãi ngồi xuống. Cơn sóng ngầm nơi đáy lòng anh trào
lên mãnh liệt, một khắc kia khi anh ngồi cũng đã bị anh đè
xuống. Nhưng đôi mắt giống như chim Ưng lại tựa
như đang đóng đinh vào người đang ở trên sân khấu kia!
Giỏi
lắm Phó Tĩnh Tri! Tôi còn đang nói không biết người nào có khả năng cầm
cương thuần phục lão Tam như con ngựa hoang kia trở nên ngoan ngoãn biết vâng lời như vậy, hóa ra lại chính là cô! Xem ra năm năm trước, thật
không hề oan uổng cho cô dù chỉ một chút xíu!
Trong lòng
Mạnh Thiệu Đình không khỏi nổi lên lửa giận. Vốn dĩ anh là người có khí
chất âm độc giờ đây càng u ám nặng nề hơn khiến người khác phải kinh
hãi. Hai bàn tay áp sát vào nhau, các ngón tay siết chặt lại. Khi những nốt nhạc đầu tiên của bản giao hưởng
‘Định mệnh” vang lên, người anh chợt khẽ run lên. trái tim tựa như bị
cái gì gõ làm cho xao động làm cho nhịp tim gần như ngừng đập. Toàn thân trở nên nghiêm túc yên lặng chăm chú nhìn, ngay cả Mạn Quân hai mắt
cũng trợn to nhìn lên người phụ nữ mảnh mai ở trên sân khấu kia !
Không ai dám tin rằng, trong thân thể nho nhỏ kia lại ẩn chứa một nội lực
khổng lồ lúc này mới bộc phát ra. Thoạt nhìn
người phụ nữ mảnh mai kia dường như không hề biết sợ hãi và không chịu
lùi bước!
Hai tay của cô như bay múa ở trên phím đàn, dường như đang vật lộn đấu tranh cùng với số mạng vậy! Gió táp mưa rào từng
lần từng lần như đang ép cô ngã vào trong bùn lầy, thì cô lại từng lần
từng lần đứng dậy vượt lên số mệnh...
Tuyệt không chịu khuất phục, tuyệt không muốn khuất phục!
Tri Tri nhắm hai mắt, lúc này cả người cô tựa như đã tan ra trong tiếng đàn đầy kích động lòng người. Mười đầu ngón tay gõ ở trên phím đàn lại
khiến người nghe rung động theo tiếng nhạc. Nước mắt của cô đột nhiên
chảy xuống. . .
Tiết tấu của chương nhạc thứ hai bắt đầu
thay đổi sang chậm rãi hơn, thoáng nét bi thương mà vẫn kiên cường. Giai điệu âm nhạc mặc dù thong thả, nhưng dường như lại ẩn chứa tác dụng cổ
vũ lòng người trong yên lặng, tựa như đang khích lệ mọi người tiếp tục
đấu tranh, tiếp tục chiến đấu cho đến giờ phút cuối cùng...
Giai điệu dần dần thay đổi trở nên âm u, làm cho người ta gần như không sao
thở nổi, lặng lẽ chìm vào sự hư ảo của bản “Định mệnh, sau đó chợt bộc
phát ra tiếng hoan hô thắng lợi! Sự mềm dẻo của đôi bàn tay Tri Tri vậy
mà lại ẩn chứa sức mạnh quật cường. Chiếc cổ thon dài của cô ngẩng lên
thật cao, tất cả sự hèn mọn lẫn khiếp nhược đều bị quét sạch! Sự đen tối bị phá vỡ, bị chinh phục bởi bản nhạc “Định mệnh” kia!
Hai
tay của cô nâng lên thật cao sau đó lại từ từ rơi xuống. Dư âm tha thướt dịu dàng, ba ngày không dứt ở bên tai. Tri Tri vẫn thẳng sống lưng ngồi yên ở chỗ đó. Rốt cục, cô đã đợi được đến ngày hôm nay, đường đường
chính chính đứng ở trước mặt của mọi người. Rốt cục, cô đã không còn là
Tống Tri Tri hèn mọn yếu đuối kia nữa
Toàn hội trường chìm
trong sự yên lặng, không biết qua bao lâu, Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi vỗ
tay, chỉ một thoáng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp hội trường. Tri
Tri nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên. Cô đứng dậy tươi
cười, cúi người thật sâu chào khán giả. . .
Cô đứng thẳng
người lên, đón nhận ánh mắt của người đang ngồi ở dưới sân khấu kia. Vẻ
mặt anh bày ra vẻ kiêu ngạo, lúc này anh bày tỏ không chút keo kiệt sự
tự hào cùng niềm vui sướng!
Mạnh Thiệu Hiên bước mấy bước đi lên bậc thang, Tri Tri nhìn anh cười rạng rỡ lạ thường. Anh đưa tay đón tay cô, cô thoải mái đưa tay cho anh trong tiếng vỗ tay của toàn hội
trường. Bọn họ không thèm để ý chút nào tới những ánh mắt hâm mộ, không
thèm để ý chút nào tới những ánh mắt hoặc là ghen tỵ hoặc là oán hận,
chỉ từng bước từng bước đi về trước.
Tri Tri đứng ở lối ra,
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay khoác chiếc áo choàng ngoài cho cô. Dưới cái
nhìn của mọi người, anh khép tà áo vào, tiếp đó cài lại từng chiếc nút
áo cho cô, xong xuôi lúc này anh mới kéo tay cô đẩy cửa bước ra. . .
Trên sân khấu sau sự yên lặng ngắn ngủi, không khí đã trở lại vui tươi sau vài ba lời nói của người dẫn chương trình.
Tiết mục tiếp theo đó là gì, Mạnh Thiệu Đình cũng không còn muốn chú ý một
chút nào nữa. Anh không chút do dự đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, đi về
hướng mà Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri vừa rời đi.
Mạn Quân
thấy anh đứng dậy đi, nhưng lại không hề gọi cô, không khỏi hoảng hốt
một trận. Cô vội vàng đứng lên đuổi theo, trong lúc vội vàng, ngay cả áo khoác ngoài cô cũng quên cầm theo.
Cô đi giày cao gót nên
bước đi vốn không được nhanh nhẹn, mà bước đi của người ở phía trước kia thoạt nhìn lại hết sức vội vàng. Tới hành lang thì Mạn Quân đuổi kịp.
Thấy bóng dáng cao lớn của Mạnh Thiệu Đình ở cuối hành lang chợt lóe
lên, cô cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc. Cô sợ bộ dạng này làm cho anh
chán ghét nên không dám đuổi theo, nhưng lại không cam lòng, liền đuổi
theo. . .
Trong lòng Mạn Quân cảm thấy thật thê lương. Cô cắn
chặt răng, nhưng vẫn cố sức đuổi theo. Nhiệt độ trong hành lang rất
thấp, so với nhiệt độ trong hội trường quả thực là hai thế giới. Cô lại
chỉ mặc bộ lễ phục mỏng manh, lúc này cả người đã bị lạnh cóng run lên
cầm cập.
Mà đôi chân đi trong đôi giày cao gót lênh khênh
kia đang đau đến chết lặng, gần như mất hết tri giác. Rốt cục khi cô
đuổi theo tới cửa, lại thấy Mạnh Thiệu Đình đang đứng quay lưng lại phía cô. Gió thổi vào người anh làm cho tà áo choàng màu đen bay phất phới,
mà thân thể cao to và tuấn tú của anh vẫn đứng thẳng giống như pho tượng không hề nhúc nhích.
Trong hành lang đèn đang sáng trong
chợt trở nên tối lù mù, mà ánh đèn ngoài cửa chiếu vào lại không tới mặt của anh. Mạn Quân ngừng bước, sợ hãi nhìn anh, cố quan sát một cách tỉ
mỉ, nhưng vẫn không sao thấy rõ được vẻ mặt của anh. Cô ôm chặt lấy hai
cánh tay lạnh cóng, thử nhẹ nhàng hỏi thăm dò, nước mắt cũng đột nhiên
rơi xuống: "Thiệu Đình. . ."
"Mạn Quân, sao em lại ra đây?"
Anh nói giọng trầm trầm, Mạn Quân thấy anh bước tới thì có chút sợ hãi
nhìn lại anh, hàng lông mi khẽ run rẩy, lộ rõ tâm tư nặng nề không yên
của cô: "Thiệu Đình, anh định làm gì "
"Thật là liều lĩnh
quá, sao ngay cả áo khoác ngoài em cũng không mặc vào mà đã ra đây thế
này!" Mạnh Thiệu Đình đưa tay ôm lấy cô, tuy là lời trách cứ nhưng vẫn
là chứa đựng sự thương xót. Trái tim Mạn Quân đau xót, nước mắt lã chã
rơi xuống. Cô ngoan ngoãn nằm ở trước ngực của anh: "Thiệu Đình... Không được rời khỏi em!"
Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói vẻ đầy đau
khổ, trong bụng không khỏi nảy sinh chút áy náy, anh nhẹ nhàng ôm lấy
cô: "Làm sao có thể như vậy được, em cứ yên tâm."