Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 12

Ánh mắt Tĩnh Tri nhìn xung quanh không còn linh hoạt nữa, nhìn thấy cách đó không xa Tĩnh Tâm với vẻ mặt hận ý, sắc mặt Tĩnh Nghi trắng bệch, cô kéo tay áo anh lắc lắc mấy cái: "Em nhìn thấy chị cả và em ba, em muốn đi tới đó."

Cô loạng choạng đứng lên, Mạnh Thiệu Đình hoảng hốt vội vàng ôm lại thân thể sắp té ngã của cô, mà Tĩnh Tri cũng tự nhiên nhào vào trong lòng anh.

"Em đừng đi đến đó, để anh gọi các cô ấy lại đây là được."

Anh gọi người phục vụ đến dặn dò một chút, quả nhiên Tĩnh Tâm và Tĩnh Nghi lập tức liền đi sang bên này, trái với lúc nãy, bộ dáng thần sắc của Tĩnh Tâm rộn rạo, còn vẻ mặt Tĩnh Nghi có ý như không thoải mái lắm, Tĩnh Ngôn chỉ yên lặng nhìn hai người ôm nhau, cái miệng nhỏ màu hồng nhạt mím lại gắt gao.

Tĩnh Tri được Mạnh Thiệu Đình ôm, đang ngồi ở trên đùi của anh, tư thế này đầy đủ mờ ám mà lại vô cùng thân thiết. Sắc mặt Tĩnh Nghi càng thêm trắng bạch ra, đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn Mạnh Thiệu Đình, đắm đuối đưa tình: " Thiệu Đình."

"Ngồi đi, là Tĩnh Tri muốn mọi người đến đây." Anh lạnh nhạt nói một câu, lại nhìn cô gái đang ở trong lòng, thấy đáy mắt cô chợt lóe lên tia giảo hoạt, bỗng nhiên hiểu ra, ý cười càng sâu... Được rồi, cô bé yêu tinh này, tôi sẽ giúp em diễn tiếp vở kịch...

"Đầu em có đau hay không?" Anh cúi đầu, lại đặt một nụ hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay dán ở trên eo cô, lại tà ác xoa một vòng quanh cái mông vểnh cao...

Mỗi một tấc thịt trên người Tĩnh Tri đều trở nên căng thẳng, nhưng không có cách nào đẩy ra, ý cười bên môi cơ hồ cứng ngắc, đôi mắt say lờ đờ, từ trong lòng phát ra ánh nhìn mê ly, né tránh đôi tay làm càn kia: "Thiệu Đình, anh nhờ chị cả nói giúp với ba ba một tiếng, em đau đầu, chúng ta về nhà có được hay không?"

Đôi mắt sắc bén của Tĩnh Nghi chớp lóe, vốn đang ngồi ở đối diện liền đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thiệu Đình: " Thiệu Đình, nếu anh đi lúc này, sợ rằng Tổng giám đốc Lý sẽ không vui đâu..."

Cô ta nói xong, bàn tay đã chậm rãi áp sát vào trên cánh tay của anh. Dưới lớp vải áo sơmi là cơ bắp mạnh mẽ ấm áp mà thật săn chắc... Tĩnh Nghi nhìn người đàn ông trước mắt không chớp mắt, trong lòng đầy lửa giận càng thêm gia tăng sự ghen ghét! Tất cả đều là do Phó Tĩnh Tri, nếu không phải cô ta ỷ vào được ba ba yêu quý... nếu không phải là cô ta... người được gả cho Thiệu Đình tuyệt đối sẽ chính là cô ta!

Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta càng nảy sinh cảm giác uất ức không cam lòng... nhưng cô ta đã hoàn toàn quên mất, Mạnh Thiệu Đình chưa từng bao giờ có chút xíu ưa thích đối với cô ta, chưa từng bao giờ có ý nghĩ muốn kết hôn với cô ta!

"Anh sợ Tổng giám đốc Lý điều gì vậy?" Bỗng nhiên Tĩnh Tri mở miệng, cặp mắt to mênh mông như hồ nước xuân nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trước mặt, thậm chí bàn tay của cô vẫn còn làm càn, áp chặt vào khuôn mặt của anh.

Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày một chút, chợt giữ lại bàn tay nhỏ nhắn không thành thật kia nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy chúng ta hãy trở về nhà đi! Chúng ta sẽ men theo dãy hành lang đi xuyên qua bên kia, sau đó theo cửa sau của vườn hoa vụng trộm trốn đi có được hay không?" Cái nhìn của cô ánh ra nét hồn nhiên ngây thơ của trẻ con, hơi thở mang theo phảng phất hương vị của rượu hoa quả nhàn nhạt khiến anh không khỏi như bị mê hoặc, gật đầu: "Được."

"Thiệu Đình!" Tĩnh Nghi cuống quít đứng lên, kéo lấy cánh tay Mạnh Thiệu Đình, đáy mắt đã thấp thoáng ánh lệ nhàn nhạt: " Thiệu Đình, anh... anh sao có thể ...”

Sao anh lại có thể dung túng Tĩnh Tri như vậy, rõ ràng là anh không thích cô ta, rõ ràng chính mồm anh đã nói với em, em là ngươi con gái xinh đẹp nhất mà anh đã từng gặp, anh thích em, anh mê muội vì em! Vậy mà hiện tại ...

****************
Bình Luận (0)
Comment