Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 133

Anh chỉ muốn chứng minh một điều, rốt cuộc có phải Phó Tĩnh Tri đã cùng sống với Thiệu Hiên rồi hay không.

Anh nói một đằng làm một nẻo, đương nhiên cô cũng sẽ không có nghĩa vụ phải tuân thủ theo lời hứa. Chuyện cho tới bây giờ, anh cảm thấy nếu mình chạy ra ngoài ngăn cản cô thì da mặt không khỏi có chút quá dầy.

Chờ đến quá nửa buổi chiều, quả nhiên anh cũng đã chờ được hai người kia.

Vì là đầu mùa xuân, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài hơi dài màu phấn hồng, càng làm tôn lên làn da đẹp của cô khiến người ta hâm mộ. Mái tóc cô cũng đã dài hơn một chút, bởi vì tóc búi cao cho nên rốt cuộc không nhìn rõ tóc của cô có bị làm sao hay không, còn Mạnh Thiệu Hiên cũng không sợ lạnh, chỉ mặc bộ tây trang màu đen thoải mái. Hai người bọn họ sóng vai đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu thật thấp nói chuyện với nhau, không có động tác rất thân mật, nhưng thoạt nhìn hình ảnh lại rất hài hòa.

Mạnh Thiệu Hiên không lái xe, hai người đứng ở đầu đường chờ xe, Mạnh Thiệu Đình quay đầu xe, đi theo sau lưng bọn họ giữ khoảng cách không xa không gần.

Không biết cô đã nói với Mạnh Thiệu Hiên cái gì, làm hại Mạnh Thiệu Hiên nở nụ cười mà không thèm để ý đến hình tượng của mình. Cô cũng đang cười, cái cười vừa dí dỏm lại vừa ngượng ngùng. Bàn tay Mạnh Thiệu Đình nắm tay lái xe từng chút từng chút siết chặt lại, thì ra cũng không phải là cô không biết cười, chỉ chắc chắn rằng sẽ không cười với anh nữa mà thôi.

Xe taxi dừng lại, Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Hiên đi ra trước cho mở cửa xe cho cô, vốn là hướng người đàn ông, anh không khỏi có chút lịch sự và dịu dàng một chút với cô. Tay của anh chắn ở mui xe, tựa như sợ cô bị đụng đầu vào, mà khi cửa xe sắp đóng lại, Mạnh Thiệu Đình thấy Mạnh Thiệu Hiên ôm Phó Tĩnh Tri hôn một cái...

Thiếu chút nữa anh đã đạp mở cửa xe nhảy xuống. Ngày hôm ấy anh chỉ là muốn sờ lên mái tóc của cô thôi, vậy mà cô cũng không cho. Còn bây giờ cô lại cho Thiệu Hiên hôn mình! Hơn nữa vẻ mặt lại còn tươi cười đến híp cả mắt!

Xe taxi gần như đã chạy đến sắp không nhìn thấy được, Mạnh Thiệu Đình giống như bị mê muội, khởi động xe tức tốc đuổi theo.

Nơi bọn họ đến cũng không xa lắm, chỉ qua cùng lắm khoảng mười phút đồng hồ, đến bên ngoài ở một siêu thị lớn thì dừng lại. Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy bọn họ xuống xe đi vào, cũng dừng xe lại đi vào siêu thị.

Từ xa nhìn lại, hai người kia nhìn rất vừa mắt, có cô gái trẻ tuổi còn len lén dùng máy điện thoải để chụp ảnh trộm. Mạnh Thiệu Đình không khỏi có chút ghen tỵ. Trong ba anh em trai nhà họ Mạnh, từ bé Thiệu Hiên đã là người có dáng dấp nhìn tốt nhất, hơn nữa giờ đây khi trưởng thành anh lại càng trở thành một mỹ nam, Phó Tĩnh Tri không động tâm mới là kỳ lạ!

Vừa đi, anh vừa cúi đầu nhìn mình, chiếc áo choàng thu màu đen hơi bị già, tóc thì cắt ngắn trước sau như một, mặc dù thoạt nhìn anh là một người đàn ông có phong cách rất thành thục, nhưng liệu có thể có chút quá lạc hậu và nặng nề hay không?

Anh lại nhìn quần áo mà Thiệu Hiên mặc một chút. Lúc này nếu so sánh dù sao anh cũng có cảm giác mình có chút không theo kịp Thiệu Hiên. Sao người kia dù bình thường ăn mặc lỗ mãng lôi thôi lếch thếch, ăn mặc kiểu tùy tùy tiện tiện như thế, vậy mà thoạt nhìn đã thấy ngay rất có phong cách!

Mục đích của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri hoàn toàn không phải là đi dạo lung tung. Họ nhặt một đống đồ để vào trong xe để đồ, đương nhiên Mạnh Thiệu Hiên không từ chối việc đẩy xe vất vả. Đi tới đi lui, đã đến khu rau xanh, ánh mắt Tĩnh Tri sáng lên, chợt nghĩ tới điều gì, nói với Mạnh Thiệu Hiên: "Chi bằng chúng ta mua ít thức ăn, trở về tôi nấu cơm cho anh ăn!"

Những ngày qua do bận chăm sóc mẹ, lại còn phải đến nhà họ Đỗ để dạy học, Tĩnh Tri cũng không xuống đến bếp.

"Em biết nấu ăn sao?" Mạnh Thiệu Hiên có chút không tin nhìn cô. Tĩnh Tri liền trừng anh một cái: "Anh đừng có coi thường tôi!"

"Không dám không dám, anh biết là bà xã của anh lợi hại nhất!" Anh vừa lầu bầu vừa nhìn sắc mặt cáu giận của cô, thì thầm có chút say đắm: "Bà xã à, em còn có bao nhiêu ưu điểm mà anh không biết đây? Anh cảm thấy cho dù tiên nữ ở trên trời cũng không sánh bằng em. . ."

"Anh đừng có kêu loạn nữa." Tĩnh Tri lườm anh: "Ai là bà xã của anh?"

"Mẹ rất ưa thích anh, còn hỏi anh lúc nào thì cưới em nữa kia." Anh vui sướng hài lòng đuổi theo cô, thấy ánh mắt của cô nhìn cái gì, liền bất chấp xách tất cả bỏ vào trong xe.

"Này, đó là mẹ tôi mà." Tĩnh Tri đưa tay nhéo anh một cái, đáy mắt hiện lên nụ cười thản nhiên.

Mẹ hẳn là rất thích Mạnh Thiệu Hiên, việc này có chút ngoài dự kiến của cô. Hơn nữa nhìn mấy ngày nay, thấy hai người sống chung càng ngày càng tốt, xem chừng mẹ cô đã len lén muốn bán cô cho Mạnh Thiệu Hiên rồi.

"Ai u, đau ... bà xã... Ôi chao, ai ôi, sao em không nhặt cà chua? Chẳng phải con gái ai cũng thích ăn cà chua sao?"

Mạnh Thiệu Hiên thấy cô đi thẳng qua chỗ để cà chua, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Quá nhiều người, khoảng cách Mạnh Thiệu Đình đứng cách bọn họ chỉ khoảng hai ba thước, anh nghe thấy lời nói của Mạnh Thiệu Hiên, đáy lòng không khỏi bị chạm vào liền giật mình. Anh đứng ở bên cạnh cúi đầu, chăm chú lắng nghe.

Tĩnh Tri thoáng sững sờ, xoay người lại nhìn Mạnh Thiệu Hiên: "Anh thích ăn món gì?"

"Anh ấy à, anh thì quan trọng gì, anh ăn cái gì hợp với khẩu vị của em là được rồi." Mạnh Thiệu Hiên cười một tiếng, ánh mắt xinh đẹp híp lại thành một đường vòng cung đẹp mắt. Tĩnh Tri cũng cười, cầm mấy trái cà chua đặt vào trong xe: "Tôi thích ăn trái cà chua, chỉ là trước kia... Được rồi, sau này tôi đã có thể ăn món ăn mà tôi thích, chúng ta lại đây mua cà rốt đi, tôi nói cho anh biết nhé, tôi thích ăn nhất ăn món cà rốt thái sợi chưng đấy, hơn nữa tôi làm cũng siêu cấp ngon. Nếu như anh ăn, nhất định sẽ phải nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình ấy chứ!"

Cô đẩy Mạnh Thiệu Hiên đi về phía trước, Mạnh Thiệu Đình cũng giật mình đứng sững sờ ngay tại chỗ. Từ đáy lòng anh bất giác dâng lên sự chua xót, nhớ tới nhiều năm trước, anh nói ghét nhất là hai món ăn này, từ đó về sau,trong bữa cơm anh không còn thấy xuất hiện hai món ăn này nữa, nhưng đó lại là món ăn mà cô thích ăn nhất.

Bởi vì năm đó yêu anh, cho nên bản thân cô đã tự chịu uất ức nhân nhượng vì khẩu vị của anh. Còn bây giờ, bên cạnh cô đã xuất hiện một người vì cô mà chịu nhân nhượng khẩu vị của mình. Đây là may mắn của cô, hay là bất hạnh của anh?

Nhìn bộ dạng cô mỉm cười hạnh phúc như vậy, thậm chí trong lúc cười còn lộ ra thần sắc có vẻ trẻ con. Mạnh Thiệu Đình không khỏi thấy khó chịu trong lòng, anh định xoay người, nhưng lại đụng phải giá để hàng, “phịch” một tiếng vang lên, thu hút sự chú ý của những người chung quanh. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên cùng nghe tiếng nhìn sang... Mạnh Thiệu Đình trở nên hoảng hốt, vớ lung tung một món đồ gì đó che mặt đi. Qua hồi lâu, anh mới liếc mắt nhìn trộm sang, đã sớm không thấy bóng dáng của hai người kia ...

"Người vừa mới rồi sao có vẻ gì đó giống anh Hai?" Mạnh Thiệu Hiên vừa kéo Tĩnh Tri đi vừa nói thầm, chợt lại tự cười nhạo nói: "Không phải đâu, anh Hai mà đi mua băng vệ sinh, còn không bằng giết anh ấy đi!"

Tĩnh Tri cũng cười lên, sau khi cười xong lại trừng anh: "Đàn ông các anh, chính là chết vì sĩ diện."

"Bà xã, anh sẽ mua cho em, anh không sĩ diện." Mạnh Thiệu Hiên ôm chặt lấy cô ở sau lưng, nói đầy vẻ cưng chìu, chỉ thấy vẻ mặt Tĩnh Tri lập tức đỏ đến tận mang tai...
Bình Luận (0)
Comment