Lúc đẩy cửa ra, thấy cô vẫn như cũ ngồi chỗ đó, chỉ là tinh thần có chút ngây dại, cách xa mấy chục thước, hắn cứ như vậy nhìn cô.
Có lúc sẽ nhớ trong trí nhớ kia có hương vị ban đêm, cô ngồi bên ban công nơi có giàn hoa tường vi nở đẩy, cười mỉm rồi vươn tay ra đối với hắn, ánh mắt của cô như vậy tươi cười cùng quyến rũ, thế nhưng bây giờ, điều lúc trước tươi sáng như tuổi trẻ ấy, bây giờ lại là sắp héo rũ bình thường.
Nhưng bộ dáng lúc này của cô không đẹp, lại làm cho hắn thật sâu quấn quýt tới tâm.
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên nhớ đến trước đây rất lâu, lúc còn trẻ, xem "Lolita", đến cuối cùng nhớ kĩ một câu nói: Cô ấy có thể phai màu, có thể héo rũ, thế nào cũng có thể, nhưng tôi chỉ muốn liếc nhìn cô ấy một cái, ngàn vạn nhu tình liền xông lên đầu.
Là, hắn chỉ cần liếc cô một cái, nơi cổ họng cùng trong lòng nảy lên đúng là nói không ra nhu tình.Người đàn ông luôn vui với sự mạnh mẽ, càng vui vẻ nhận hết đau thương cho người phụ nữ vui lòng sắc ôn nhu, hắn cũng như vậy. Mạnh Thiệu Đình đến gần cô, tinh tế nhìn sắc mặt của cô, sắc mặt trắng bạch còn lộ ra vài vết khâu trên trán, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má cô, Tĩnh Tri chỉ là vô thanh vô thức ngồi không tránh né, cũng không có một tia phản ứng hắn.
""Tôi không phải có ý định động thủ với cô, nếu cô cảm thấy trong lòng tức giận, không thì đánh lại..."
"Ba!" Hắn còn chưa nói xong, Tĩnh Tri đã không chút nào nương tay giơ lên, một tiếng bạt tai vô cùng ác độc đánh trúng mặt hắn.
Mạnh Thiệu ĐÌnh bị cô đột nhiên nảy sinh ác độc giáng một cái tát sửng sốt, hắn giật mình hồi lâu, cảm giác trong lỗ tai vẫn còn âm thanh vang lên, sau đó mới tìm lại được tia trực giác,hắn đứng lên, đáy mắt chợt nảy lên tức giận: "Phó Tĩnh Tri, cô..."
Cô lại hàm chứa tiếu ý, liền như vậy nhìn hắn chằm chằm, khẽ mím môi làm cho gò cạnh gò má phiếm ra cơn xoáy nho nhỏ, cô tự tiếu phi tiếu, lại xác thực động nhân, con ngươi chỉ giống như viên bảo thạch, mang theo hàn ý cũng băng lãnh.
Cơn giận của hắn rút đi một chút, trong phòng im lặng, một người đứng một người nằm, ánh đèn trắng bệch có chút chói mắt, bàn tay vô thức giơ lên của Mạnh Thiệu Đình từng chút từng chút một buông xuống, hắn nghe được đáy lòng của chính mình than thở, điều này là hắn tự tìm, chẳng thể trách cô.
"Nghỉ ngơi đi, tôi coi chừng cô." Thấy hai tay cô đều đặt ở ngoài chăn, hắn tiến lại một bước, đem hai tay cô cho vào trong chăn, lại chỉnh sửa lại chăn, lúc này mới xoay người đi.
Một phòng bệnh lớn như vậy lại rơi vào im lặng, Mạnh Thiệu Đình tắt đèn đi, hai người liền rơi vào trong bóng tối, dần dần, ánh sáng nhạt ngoài cửa chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bày biện trong phòng bệnh, đêm rất yên tĩnh, mà ánh trăng càng tĩnh, như là bày ra một tầng ngân sương trên mặt đất, hai người đều không nói lời nào,trong phòng hiển nhiên càng yên tĩnh, Tĩnh Tri im lặng, nghe được hô hấp của hắn đều đều vang lên, tim cô đập nhanh hơn, thần kinh căng thẳng lặng lẽ ngồi dậy, xốc chăn vừa định xuống giường, không ngờ mất máu quá nhiều khiến thần kinh không dậy nổi lăn qua lăn lại, một trận mê muội kéo đến, làm cho cô thiếu chút nữa ngã trên mặt đất...
Tĩnh Tri khẩn trương che miệng lại, tim đập càng nhanh hơn, cơ hồ đều muốn phản kháng ra, cuối cùng nghe được phòng bệnh xa xa trong góc truyền đến âm thanh, giọng hắn trầm thấp chậm rãi vang lên: "Tĩnh Tri, cô đi đâu?"
Sau lưng chậm rãi thấm mồ hôi lạnh, nhiều hơn là thất vọng, Tĩnh Tri nằm trở lại giường, đem mặt chôn giữa gối chăm chú cắn môi.
"Cô thông minh, sẽ không lang phí thời gian đi làm việc vô dụng, cô cho là cô có thể đi được?"
Hắn xích cười một tiếng, tiếng cười lại là rầu rĩ, tựa hồ như đánh vào lòng Tĩnh Tri: "Lại nói, cô hiện tại rời khỏi tôi, ngẫm lại, thất thân, không duyên cớ tiện nghi tôi, Tĩnh Tri, cô không phải người ngốc đi."
Thất thân...
Hai chữ này như là thiết chùy rầu rĩ nện vào ngực Tĩnh Tri, cô chăm chú nhắm hai mắt, hai tay gắt gao túm vạt áo, như vậy giống như là thống khổ, nhắc nhở cô không thể không ở, không thể cứ như vậy quên đi, tuyệt đối không thể.
Cha mẹ cô, con của cô, hạnh phúc của cô, còn có Thiệu Hiên bởi như vậy nhục nhã, làm cho cô thể nào buông hạ được?
Nếu như quả thật liều mạng chết đi, thật là không duyên cớ để tiện nghi cho người một nhà kia.
Tĩnh Tri cắn chặt khớp hàm, mơi nhịn xuống toàn thân run run, cô ở trong đêm đen, đem hai mắt mở to, ngẩng cao cằm nhìn trần nhà, thà rằng làm cho nước mắt chảy ngược, cũng không muốn nhìn thấy nước mắt yếu đuối chảy xuống viền mắt.
Cảm giác được cô ở nơi đó trầm mặc, môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình nhất câu, mi tâm lại nhăn chặt hơn, hắn lại nằm xuống, một đêm này, mặc dù biết cô chạy không được, coi như là chạy ra khỏi phòng bệnh cũng bị trả lại, thế nhưng, hắn chính là không ngủ được.
Đêm dài từ từ, không biết là thế nào vượt qua, tựa hồ như khi bình minh gần đến, mơ hồ nghe được hô hấp nhợt nhạt của cô, thần kinh của hắn đã ở kia ôn nhu, thư giãn chậm xuống, mi mắt dần dần nặng, cuối cùng rơi vào hắc ngọt mộng đẹp...
***********