Mạnh Thiệu ĐÌnh một bước tiến lên, giơ tay kéo tay Tĩnh Tri, làn váy thật dài của cô tựa như sương mù tung bay, lập tức cô liền bị kéo ra từ trong lòng Mạnh Thiệu Hiên...
"Tri Tri..." Mạnh Thiệu Hiên ở trong không khí lạnh lẽo lục lọi lung tung, hắn bắt được tay của cô, lập tức chăm chú kéo: "Buông cô ấy ra, anh buông cô ấy ra! Mạnh Thiệu Đình, anh quá đê tiện, quá vô sỉ!"
Mạnh Thiệu Hiên mặt có chút vặn vẹo dữ tợn, tay hắn và tay cô như vậy kéo chặt cùng một chỗ, như là cả đời đều không buông ra.
Mạnh Thiệu ĐÌnh thấy thế, không khỏi một giọng mỉa mai cười lạnh, lại hung hăng nắm cổ tay Tĩnh Tri kéo mạnh, lập tức, hai cánh tay Tĩnh Tri liền căng ra, đặc biệt khi bị Mạnh Thiệu Đình dùng sức lôi, hõm vai cô như muốn gãy rời ra, trong miệng cô phát ra tiếng kêu đau đớn, lập tức, lại cảm giác được bàn tay kéo của Mạnh Thiệu Hiên hơi buông...
Tĩnh Tri trong lòng bỗng nhiên nảy lên nỗi sợ hãi lớn, cô trở tay nắm chặt tay hắn, như vậy chặt như vậy kéo.
Hắn sợ cô đau, vì thế muốn buông tay ra, thế nhưng cô lại không muốn buông.
Mạnh Thiệu Đình thấy hai tay nắm chặt nhau, nhẫn kim cương tình lữ sáng lóa, hắn chỉ cảm thấy như tim cũng như đang bị đâm trúng, hắn oán hận cắn răng, cơ hồ xuất thêm bảy phần khí lực, lại lôi về phía sau một bước.
Mạnh Thiệu Hiên cảm giác được sức kéo, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, đưa ngón tay một chút lôi ra, Tĩnh Tri nước mắt rơi như mưa, năm ngón tay mảnh khảnh bóp ra tiếng, hắn nhẫn đau đớn rút khỏi bàn tay cô, sau đó một đường đau đớn kéo ra thật dài một đường vòng cung, đến cuối cùng, trong tay không còn,lại là một vật lành lạnh rơi vào lòng bàn tay cô...
Mạnh Thiệu ĐÌnh kéo Tĩnh Tri, bởi vì quán tính, hai người lui về sau mấy bước, đến vách tường mới dừng lại, dưới ánh sáng mờ nhạt, liền nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên đứng ở nơi đó, giống như bụi cây vắng vẻ ban đêm lặng lẽ nở hoa.
Tĩnh Tri tim như bị dao cắt, bàn tay nắm chặt, nắm lấy chiếc nhẫn kim cương hắn đã tháo ra, cô liền như vậy nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn không thấy mắt cô nhìn.
Không có một câu nói, không có một thanh âm,không khí vắng vẻ như một phòng trống không người.
Tất cả bi thương cùng không muốn đều ở khóe mắt chân mày hiện lên rõ ràng.
Tới cuối cùng Tĩnh Tri nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên đối với cô nhợt nhạt cười nhẹ nhàng gật đầu.
Cô biết, hắn là nói cho cô biết, không phải sợ anh vẫn sẽ chờ em.
Cô cũng mỉm cười, như là cùng người yêu uống cưu độc, gần vĩnh viễn phó trường nhạc, đối với hắn hơi gật đầu.
Em đáp ứng anh, em cũng chờ anh.
Cửa mở, An Thành cùng mấy người nữa tiến vào, hắn cực kì kính cẩn cúi đầu đối với Thiệu Hiên, vừa lễ phép mở miệng: "Tam thiếu, mời đi ra ngoài đi."
Mạnh Thiệu Hiên vẫn đứng bất động, An Thành lại lặp lại lần nữa, nhưng hắn vẫn bất động, An Thành sắc mặt biến đổi, mắt lợi hại đảo qua bên thuộc hạ, liền thấy có người tiến lên một bước: "Tam thiếu, đừng làm khó dễ anh em chúng tôi, xin mời."
Mạnh Thiệu Hiên cảm giác được có một khẩu súng ngạng ngạng chĩa vào hông của hắn.
Tròng mắt đen không có tiêu cự tìm kiếm Mạnh Thiệu Đình, chỉ chốc lát, nghe được thanh âm của hắn: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp mày "Hảo hảo" chiếu cố cô ấy."
Đó là một loại nói không nên lời khuất nhục, bao hạm thật sâu cảm giác vô lực khuất nhục.
Không biết Mạnh Thiệu Đình làm cái gì,hắn nhạy cảm nghe được Tĩnh Tri bị cưỡng chế hô đau, một tiếng này đập vụn nốt cọng rơm chống đỡ chi tâm cuối cùng .
Hắn xoay người sang chỗ khác, mở cửa phòng nơi có ánh đèn yến hội chiếu đến, hắn liền như vậy từng bước từng bước một đi...
Tĩnh Tri lớn tiếng gọi tên của hắn,một lần lại một lần.
Mạnh Thiệu Hiên đi nhanh hơn, một bước ra ngoài cửa, trên mặt hắn trượt xuống một đường ẩm ướt ánh lên sáng ngời, hai người một phải một trái nhìn như kính cẩn nhưng là cưỡng chế dùng thế lực bắt ép hắn, không cho hắn dừng lại một bước, đã cầm cánh tay của hắn hướng ra phía ngoài mang đi...
Tĩnh Tri cảm giác mỗi một tấc da tấc thịt của mình đều nhẹ nhàng run, cô thấy ánh sáng chói mắt, bóng dáng của hắn từng chút từng chút một biến mất, đến cuối cùng, không nhìn thấy nữa.
Cô không biết là ai phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó ngoài cửa ồn ào náo động chỉ chốc lát đình trệ, theo sát lại là tiếng người ồn ào, tiếng nhạc động người, cô chậm rãi nhắm mắt, như là một chiếc lá cuối cùng của mùa đông, xoay tròn, phiêu bạt, không biết sắp sửa rơi ở nơi nào...
Phật nói, mỗi con người có thất khổ: sinh, lão, bệnh, tử, cầu không được, yêu biệt ly, oán căm ghét.
Cô sống không quá hai mươi bảy, thế nhưng toàn bộ thường biến.
*********
Sau đêm hôm đó, có thật là nhiều người nghị luận sôi nổi, nói nhị thiếu dẫn theo vợ trước tham gia yến hội, đem vị hôn ném sang một bên không quan tâm, còn nói, Mạnh tam thiếu đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên đi, sau đó vợ trước nhị thiếu té xỉu, bị thủ hạ của nhị thiếu đưa đến bệnh viện.
Quỷ dị nhất chính là, mở màn lúc hai người ôm nhau tới thân mật khăng khít, mà sau khi Phó Tĩnh Tri bất tỉnh, lại bị thủ hạ của nhị thiếu ôm ra, mà nhị thiếu lại cùng vị hôn thê dắt tay đi tới, nói cười bình thường, thẳng đến khi yến hội kết thúc, đem khách mời và bạn bè tống ra ngoài cửa, mới có người tinh mắt, thề thốt nói, nhị thiếu và Thẩm tiểu thư cùng lên xe rời đi, đêm nay tất nhiên là đến chỗ Thẩm tiểu thư.
Mọi thuyết xôn xao, trong khoảng thời gian ngắn, vô số kí giả truyền thông cùng sôi nổi núp ở nhà cũ Mạnh gia cùng biệt thự mai vườn, nhưng hơn một tuần lễ cũng không thấy bóng dáng nhị thiếu, những kí giả này mệt mỏi chết đi sống lại, nhưng ngay cả một vạt áo của thân sĩ cũng không chụp được.
Đương nhiên sau đó tất cả truyền thông đều chọn cách buông tha rời khỏi.
Có một chiếc xe không thu hút lắm chạy gấp từ nhà cũ Mạnh gia tới bệnh viện nổi danh thành phố A.
Mạnh Thiệu ĐÌnh ngồi ở sau xe, gương mặt âm trầm cơ hồ tích nổi trên mặt nước, tin tức bệnh viện truyền đến, làm cho hắn tức giận vô cùng, vừa rồi ở nhà cũ Mạnh gia, ngay trước mặt cha mẹ cùng Mạn Quân, hắn không khống chế được lật bàn.
Ngày đó Thiệu Hiên đi rồi, cô trượt ngã xuống trong ngực của hắn, hắn muốn tự đưa cô đi bệnh viện, nhưng lại không có cách nào quên được màn ly biệt của cô cùng Thiệu Hiên, còn có lúc hai người ôm nhau, cô rõ ràng nói ra khỏi miệng một câu kia.
Cô nói hắn là một người đàn ông buồn nôn, cô muốn vội vàng dời khỏi hắn người đàn ông buồn nôn này để cùng Thiệu Hiên cao chạy xa bay.
Đã như vậy, hắn đối với cô thế nào nhân nhượng được, thế nào sủng ái, thế nào đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, thế nào liền cùng Mạn QUân không để ý, lại không khiến cô nổi dậy một chút rung động, hắn tội gì còn muốn bị coi thường?
Đem cô ném cho An Thành, sau đó vừa lúc Mạn Quân đến tìm hắn, hắn thực sự biết hôm nay làm cho Mạn Quân mất hết mặt mũi, không đành lòng, liền cùng cô đi ra ngoài xã giao, cuối cùng lái xe đưa Mạn Quân về nhà cũ Mạnh gia, sau đó liền trực tiếp tìm chuyện này, đi công tác thành phố C.
Đi tròn một tuần, vừa mới trở về nửa ngày, liền truyền đến tin tức cô mang thai.
Hắn buồn cười hưng phấn vừa toát ra một chút manh mối, nhưng lại bị một câu nói tiếp theo của An Thành phá vỡ.
******Đi
Không muốn đứa bé này