Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 220

Vào buổi tối ly hôn kia, cô từng nhìn ánh trăng của thành phố A, giống như là sương bạc trải đầy đất, cũng yên tĩnh như vậy. Cô đếm bước chân đi ra cửa lớn nhà họ Mạnh, từ nay về sau, không bao giờ đặt chân vào nữa.

Tĩnh Viên hóa thành một mảnh phế tích, mà hiện tại tòa nhà xinh đẹp của nhà họ Mạnh là bộ dạng gì?

Mà giờ phút này, ánh trăng California lại sáng như vậy, chiếu lên sắc mặt trắng bệch của cô.

Những hạnh phúc và ấm áp mà cô ước ao khát vọng, ước mơ hy vọng một nhà bọn họ đoàn viên cũng chỉ hóa thành ánh trăng bạc giữa trời đất.

Cô cảm thấy mệt mỏi, vì sao vẫn luôn như vậy? Vì sao vẫn luôn là cô đuổi theo.

Lúc còn trẻ cô cố gắng đuổi theo bước chân Mạnh Thiệu Đình, kết quả đổi lấy là bị vứt bỏ.

Mà bây giờ, lại là cô ngàn dặm xa xôi đuổi theo bóng dáng một người đàn ông khác.

Vì sao không có người nào cố gắng yêu cô, đuổi theo bóng dáng của cô. Lúc cô tuyệt vọng thống khổ, cô phải dựa vào đâu đây?

Đúng, Mạnh Thiệu Hiên vẫn luôn chờ cô, vẫn luôn chờ cô.

Thế nhưng chờ đợi và theo đuổi, thực sự không giống nhau.

Nếu như không phải tình cờ gặp được bọn họ, Mạnh Thiệu Hiên sẽ tìm cô ở khắp thế giới sao?

Tĩnh Tri đoán không được đáp án, cô vẫn không cách nào đạt được mong muốn. Mỗi một lần cảm giác sắp chạm vào hạnh phúc, hạnh phúc kia liền cười lạnh đi xa.

Sáu năm trước là như thế, sáu năm sau vẫn là như vậy.

Vận mệnh của cô, đánh một vòng, lại trở về tại chỗ.

Cô có thể làm gì? Cô không khóc được, không cười nổi, cô chỉ có thể nhìn ánh trăng đẹp như vậy, trở nên tịch mịch giống như cô.

***************************************

Cằm Tĩnh Tri khỏi hẳn, đã có thể nói chuyện lưu loát. Đã qua một tuần, cô chưa từng đi tìm Mạnh Thiệu Hiên lần nữa. Vì tìm cũng vô dụng, cô hoàn toàn không thể làm gì, nhưng cô vẫn bướng bỉnh đến ngày hết vi sa mới bằng lòng cam tâm rời khỏi.

Có lẽ, có lẽ sẽ xuất hiện bước ngoặc thì sao?

Nhưng không ngờ, bước ngoặc thật sự đến vào ngày thứ chín, có bưu phẩm gửi đến khách sạn của cô.

Tĩnh Tri nhìn địa chỉ, là cùng thành phố, cô có chút hiếu kỳ. Lúc ký tên, tay đều run rẩy .

Trở về phòng, mở hộp nhỏ ra, phát hiện là một đĩa CD.

Lúc nhìn thấy đĩa CD, Tĩnh Tri liền bắt đầu cười lạnh. Cô đọc rất nhiều sách, cũng có đọc lướt qua ngôn tình, không cần bật lên thì cô cũng biết, chuyện cẩu huyết nhất đã thật sự phát sinh ở trên người của cô.

Nếu như cô không có đoán sai, đĩa CD này nhất đình tràn ngập hình ảnh hoan ái của nam nữ, mà người đó hẳn là Mạnh Thiệu Hiên và người phụ nữ ngày đó.

Cô ngồi trên ghế, nhìn đĩa CD óng ánh trong tay.

Lật qua lật lại, ánh mắt tựa hồ muốn đục ra một cái lỗ trên đó. Xem, hay không xem?

Lỡ không phải thì sao?

Nhưng chẳng may là sự thật thì sao?

Cô còn chưa có kiên cường đến mức có thể chịu đựng đả kích như vậy.

Lúc năm nhất trung học, cô bị ngôn tình cuốn hút, xem vô số sách, thậm chí cô có thể ở trong lòng nói chuyện giúp Thiệu Hiên. Nếu anh không có thay lòng đổi dạ, như vậy nhất định là nữ xấu số hai hạ thuốc anh, sau đó mới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nữ xấu số hai cầm đĩa CD tới cho cô xem, sau khi nữ chính xem xong hoàn toàn tan vỡ, đi xa tha hương, một đôi có tình cách xa chân trời, sau mấy năm gặp lại... hóa giải hiểu lầm. Trong nháy mắt, nữ chính tha thứ những tổn thương kia, hai người hạnh phúc ở cùng một chỗ, vương tử công chúa trải qua cuộc sống mỹ mãn...

Lúc đó xem, trong lòng cũng không dám gật bừa. Đến hôm nay, lý trí của cô càng trưởng thành hơn lúc trước, càng không cách nào tiếp nhận quan điểm và tình tiết như vậy.

Nếu như Thiệu Hiên thật sự bị hạ dược nên xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, Phó Tĩnh Tri mày nên đối mặt như thế nào đây?

Làm người không thể có hai tầng quy tắc được, lúc mày và Mạnh Thiệu Đình chưa có ly hôn, phụ nữ của anh ta nhiều như sao, thậm chí còn cùng Tĩnh Ngôn...

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, trái tim hình như cũng hơi co rút. Cô cúi đầu, không phải mày đều nhịn xuống được sao?

Vì sao, không thử tha thứ cho Thiệu Hiên một lần?

Thế nhưng, người luôn luôn thay đổi? Không phải sáu năm trước anh chàng ngốc nghếch nhiệt tình không sợ trời không sợ đất kia đi yêu Phó Tĩnh Tri mày sao? Còn oanh oanh liệt liệt theo đuổi một trận, yêu một hồi, ngẫm lại đều quá mệt mỏi.

Còn có bánh bao nhỏ, đó là con của anh, không phải nên vì bánh bao nhỏ mà tha thứ một lần ư?

Trong lòng cô càng lo lắng, nếu như Mạnh Thiệu Hiên không phải bị thiết kế, mà là quả thật ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, đến lúc đó mày nên làm cái gì bây giờ?

Tâm cô loạn như ma, đến cuối cùng, vẫn mở CD lên.

Cô đã đoán sai, bên trong không có hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi, chỉ có hình ảnh trắng đen lóe lên, sau đó là giọng nói rõ ràng.

Cô nghe được tiếng của Mạnh Thiệu Hiên và người phụ nữ kia, còn kèm theo tiếng thở dốc và rên rỉ dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment