Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 237

Editor : May

Cô tình nguyện tuổi thơ của bánh bao nhỏ luôn là vui vẻ, không hề có một chút phiền não. Có thể có một tuổi thơ vui vẻ tự do, là một chuyện rất hạnh phúc?

Cô không có được, vì thế liền muốn cho cục cưng của cô.

Qua nửa tháng, Tĩnh Tri gần như đã quên lãng Trương Dương, anh ta lần nữa tới công ty, lại có chút chật vật.

Vết thương trên mặt anh ta còn chưa có kết vảy, bước đi còn có chút chân cao chân thấp, mà chỗ lông mày còn may mười mấy mũi. Tĩnh Tri vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, đợi tất cả mọi người thân thiết hỏi thăm một lúc lâu, Tĩnh Tri mới gọi Trương Dương.

Ánh mắt anh ta nhìn cô có chút kỳ quái, vừa né tránh vừa không được tự nhiên, trong lòng Tĩnh Tri càng hoài nghi, trầm giọng hỏi: "Trương Dương, là ai đánh anh sao?"

"Không, không có ai đánh tôi, tôi đụng xe..."

Trương Dương có chút ấp a ấp úng, cũng không dám liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái.

Nghi hoặc trong lòng Tĩnh Tri càng sâu, cô tiến lên một bước, liếc nhìn từng khối máu ứ đọng ở trên mặt anh ta, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo, đến giọng nói đều có chút phát run : "Là anh ta đúng không? Là người mà anh nhìn thấy hôm đó đánh anh đúng không? Anh chỉ cần nói cho tôi biết. Trương Dương, anh không cần sợ hãi, anh chỉ cần nói thôi!"

Trương Dương nhìn bộ dáng kích động của cô, lại có chút luống cuống, anh ta liên tục xua tay, cổ họng ấp a ấp úng nói: "Tĩnh Tĩnh, không phải anh ta. Chính xác mà nói, tôi cũng không biết là ai..."

"Anh không biết là ai?" Tâm Tĩnh Tri lạnh như băng, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thần sắc trong con ngươi của cô dần dần thả trôi, đến cuối cùng liền lộ ra thất vọng nói không nên lời.

"Ngoại trừ anh ta, còn có ai vào đây, còn có thể là ai chứ?"

Từ trước đến nay anh chính là đê tiện như vậy, từ trước đến nay chính là tàn nhẫn như vậy, anh giở trò mánh khóe sau lưng, số lần còn ít sao?

Vả lại, không phải là cô không thấy một màn tối hôm qua. Anh là người độc ác và ích kỷ, tham muốn giữ lấy lại mạnh như vậy, cô và Thiệu Hiên cùng một chỗ, anh trăm phương ngàn kế chia rẽ, cô và Trương Dương trong sạch, anh lại âm thầm đả thương người ta, rốt cuộc anh còn muốn vô sỉ đến mức nào?

"Tĩnh Tĩnh, em làm sao vậy? Đúng rồi, người kia là ai, anh ta và em có quan hệ gì?"

Trương Dương thấy sắc mặt cô thực sự khó coi, có chút bận tâm hỏi thăm.

"Tôi không sao." Tĩnh Tri chậm rãi thở ra một hơi, cô cười khổ sở nhìn nhìn Trương Dương một chút: "Đều là lỗi của tôi, Trương Dương, thật xin lỗi."

"Tĩnh Tĩnh, sao có thể trách em chứ? Hơn nữa, tôi hoàn toàn không biết người đánh tôi ngày đó là ai. Có lẽ, có lẽ hoàn toàn không phải tiên sinh ngày đó ra tay đâu..."

Trương Dương vội vàng giải thích, Tĩnh Tri lại là càng cảm thấy áy náy, trong lòng cô chỉ cảm thấy khó chịu nói không nên lời, "Trương Dương, đêm hôm đó hai người đã phát sinh tranh chấp đúng không?"

"Tĩnh Tĩnh... làm, làm sao em biết?"

Trương Dương ngây ngẩn cả người, có chút giật mình nhìn cô: "Đúng, tôi và tiên sinh kia nói mấy câu, nhưng chúng tôi cũng không đánh nhau..."

Giọng nói Trương Dương càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, Tĩnh Tri nhịn không được ngắt lời anh ta: "Anh đừng nói nữa, tôi đều thấy được, tôi còn nhìn thấy anh ta đẩy anh ngã xuống đất."

"Tĩnh Tĩnh, tiên sinh kia không cố ý, chỉ là cửa xe đụng phải tôi..."

"Anh đừng nói nữa, cửa xe đụng phải anh, anh sẽ lâu như vậy mà còn đứng lên không nổi ư?"

Tĩnh Tri lập tức cắn khớp hàm, thấy thần sắc Trương Dương rõ ràng có chút sợ hãi, mà ánh mắt né tránh rõ ràng cho thấy có nỗi khổ trong lòng. Trong lòng cô không khỏi càng khẳng định thêm mấy phần, "Trương Dương, anh yên tâm, nếu như tôi biết rõ là anh ta làm, tôi nhất định sẽ cho anh một cái công đạo!"

"Tĩnh Tĩnh, thực sự, không có chuyện gì, tôi đã tốt hơn rồi..."

Trương Dương thấy cô hình như muốn đi, hoảng hốt muốn kéo cô. Không ngờ Tĩnh Tri lại lập tức né tránh, nét mặt của cô có chút nghiêm túc, cùng với bộ dáng nhu nhược lúc trước của cô, giống như là hai người khác nhau.

"Trương Dương, tôi không biết anh đang sợ cái gì, chuyện nghiêm trọng giống như thế này, anh nên báo cảnh sát! Đúng rồi, lúc đó vì sao anh không báo cảnh sát?"

Tĩnh Tri nghiêm nghị chất vấn, lại làm cho Trương Dương có chút trố mắt. Anh ta ấp úng một lúc lâu, nhưng hình như trên mặt có mấy phần xấu hổ, mà trong ánh mắt vẫn giãy giụa, đến cuối cùng, anh ta vẫn thật sự nói không ra miệng được.

"Lúc đó tôi không biết là ai ra tay, sau đó hôn mê một lúc lâu. Khi tỉnh lại thì đã sớm không thấy tăm hơi người đó, báo cảnh sát cũng vô ích thôi. Hơn nữa đều là bị thương ngoài da, tôi đã nghĩ tự nhận xui xẻo rồi..."

Trương Dương cúi đầu, ngữ điệu nói chuyện của anh ta chậm rãi, ôn hòa và bình tĩnh như thường ngày. Tĩnh Tri thì ngược lại càng tức giận hơn: "Sao anh lại nghĩ như vậy? Vô duyên vô cớ, tại sao muốn đánh người? Chẳng lẽ còn không có luật pháp, tôi không tin. Thói đời này, nếu như ai muốn làm gì liền làm, muốn đánh người liền đánh người, muốn giết người liền giết người, lấy tiền giải quyết, vậy dân chúng nhỏ như chúng ta phải sống như thế nào đây?"

Trương Dương nghe mấy câu nói đó của cô, bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc trên mặt anh ta lập tức có chút không ổn định, lại có chút khó bình tĩnh. Đợi sau khi Tĩnh Tri thở phì phì nói một trận, anh ta chỉ qua loa hai câu, liền mượn cớ mình có việc vội vã rời đi.

Tĩnh Tri cảm giác có chút kỳ quái, chỉ nghĩ lời nói vừa rồi của mình làm cho anh ta rất mất mặt, không khỏi áy náy thêm mấy phần.

Nhìn tình hình này, có thể đánh người không gây ra động tĩnh lớn, sau đó một chút tiếng gió cũng không có, trong số người cô quen biết, cũng chỉ có Mạnh Thiệu Đình có năng lực này. Hơn nữa, nhân duyên của Trương Dương rất tốt, sớm không chịu đòn trễ không chịu đòn, hết lần này tới lần khác lúc anh chạy tới thành phố C thấy bọn họ ở chung một chỗ liền bị ai đó đánh hung hăng một trận. Muốn cho người ta không nghĩ đến anh, thật đúng là có chút nói không thông!

Tĩnh Tri càng nghĩ càng giận, lại nghĩ đến đêm hôm đó nhìn thấy anh cô đơn đi một mình, trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu và đồng tình, không khỏi thầm hận chính mình không tốt. Từ nhỏ đến lớn, cô đều dễ mềm lòng, đến bây giờ ăn nhiều thua thiệt như vậy, còn không sửa được tật xấu này!
Bình Luận (0)
Comment