Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 246

Vào bệnh viện, đi qua hai tòa nhà, mới vừa dừng lại trước một tòa biệt thự độc lập, An Thành không đợi Tĩnh Tri mở miệng hỏi liền nói: "Bệnh viện này dưới danh nghĩa của Thẩm tiên sinh, trước đây cũng chuẩn bị cho thiếu gia phòng bệnh cao cấp độc lập. Hiện tại vừa mới xây xong mấy tòa nhà này, chính là vì đặc biệt phục vụ cho bạn của Thẩm tiên sinh, tòa nhà này là khi thiếu gia cần dùng. Phó tiểu thư, tôi dẫn cô đi vào, thiếu gia đang ở tầng hai."

Tĩnh Tri hơi chần chừ một chút, chân mày thanh tú hơi nhíu lại, cô đứng ở trước tòa nhà, đáy lòng lại bắt đầu do dự.

Hoàn cảnh ở đây rất tốt, trước tòa nhà có một mảnh đất trống nhỏ, trồng một gốc cây táo và vườn hoa nhỏ bé. Mà phía sau tòa nhà cũng có một khu vườn không nhỏ, mặc dù không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng cũng có màu xanh tươi đập vào mắt. Giờ phút này, mùi hoa táo lượn lờ nhàn nhạt ở chóp mũi, Tĩnh Tri cố gắng làm cho mình trấn định lại, nhưng vẫn không nhịn được toát mồ hôi ở trên trán.

Cô có chút muốn nửa đường bỏ cuộc, vốn hai người bọn họ đã nói xong, cũng đã tách ra, mấy ngày hôm trước lại náo thành như nước lửa. Nếu cô không muốn dây dưa không rõ với anh nữa, nên nhân cơ hội tốt này hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với anh, từ đó sống chết không gặp, cắt đứt sạch sẽ.

Nhưng gia giáo từ nhỏ lại nói cho cô biết, cô làm chuyện sai lầm, nếu như ngay cả nhận sai cũng không dám, vậy thì thật là một chuyện hết sức đáng xấu hổ, ngay cả cửa ải này mà cô cũng không vượt qua! Hơn nữa, từ nhỏ cha dạy dỗ tư tưởng cho cô, đều là lấy ơn báo oán, nghiêm khắc với bản thân, đối đãi khoan dung với người khác, hun đúc hai mươi mấy năm như vậy, muốn cô thay đổi ngay bây giờ, cũng thực là quá khó.

Rốt cuộc là đi, hay là không đi? Nếu như chỉ là nói xin lỗi một lần thì được thôi, cô chỉ sợ Mạnh Thiệu Đình quấn quýt không ngừng với cô. Đến lúc đó, nên làm cái gì bây giờ?

"Phó tiểu thư, sao cô không đi? Thiếu gia nhìn thấy cô đến, nhất định rất vui vẻ. Đúng rồi, cô xách đồ đi. Thiếu gia thấy được, nhất định càng vui vẻ hơn!"

An Thành thấy cô đứng ngẩn người ở chỗ đó, sợ cô thực sự bỏ cuộc nửa đường, vội vàng đưa đồ, ân cần nói với cô.

Tĩnh Tri thấy vẻ mặt mong đợi của An Thành, lại nhìn đồ trong tay. Rốt cục vẫn quyết tâm, cô thề, cô phải đi nói xin lỗi. Cầm đồ lên, lập tức đi ngay, cô sẽ không ở bên trong phòng nghỉ ngơi quá mười phút đồng hồ.

"Ừ, đi thôi."

Tĩnh Tri nghĩ xong tất cả, ngược lại rất quyết tâm. Cô xách đồ đi theo sau An Thành lên lầu, không ngờ mới vừa đi tới chỗ quẹo cầu thang, bỗng nhiên nghe được âm thanh 'bịch bịch' xuống lầu, tiếp theo là một giọng nữ cố gắng đè thấp, có chút kích động run rẩy vang lên; "Phó Tĩnh Tri, cô còn có mặt mũi đến đây? Thiệu Đình sắp bị cô hại chết, cô còn tới làm gì?"

Gương mặt Thẩm Mạn Quân đầy nước mắt, cô ta vịn lan can nhanh chóng xuống lầu, vọt tới trước mặt Tĩnh Tri, một ngón tay chỉ chóp mũi Tĩnh Tri liền mắng.

Sao cô ta có thể không tức được? Cô ta và Thiệu Đình vừa mới hâm nóng lại, thái độ của Thiệu Đình đã quay về với cô ta, vì sao cô còn muốn xuất hiện, làm hại Thiệu Đình đuổi cô ta đi, thậm chí còn làm hại Thiệu Đình bệnh thành như vậy?

Chính cô ta chịu chút ủy khuất thì thôi đi, nhưng cô ta quyết không thể nhìn người phụ nữ này làm hỏng Thiệu Đình!

Đó là chồng của cô ta, cô ta có quyền lợi bảo vệ anh, có quyền kéo anh trở về khi anh lầm đường lạc lối!

Tĩnh Tri bị những lời tức giận này của Thẩm Mạn Quân làm mặt tái xanh, cô làm cái gì? Cô chỉ hiểu lầm anh, cố ý đến xin lỗi, sao lại là muốn hại chết Mạnh Thiệu Đình?

An Thành không ngờ Mạn Quân đột nhiên tới, cũng hoảng sợ. Còn nghe Mạn Quân nói lời không chịu nổi, cũng có chút tức giận: "Thiếu phu nhân, Phó tiểu thư là có ý tốt mới đến thăm thiếu gia ..."

"Phi! Ý tốt gì chứ? Tôi biết, Thiệu Đình thích cô ta, quan tâm cô ta, cho nên cô ta liền ỷ vào thích và quan tâm này nên muốn làm gì thì làm. Trước đây lúc cô ta ở bên cạnh Thiệu Đình, làm hại Thiệu Đình bất hòa với mẹ, làm hại Thiệu Đình thiếu chút nữa thân bại danh liệt. Hiện tại rốt cuộc Thiệu Đình buông tay, cô ta lại tới trêu chọc anh ấy, năm lần bảy lượt gọi điện thoại tới, không biết nói cái gì, xúi giục những gì. Phó tiểu thư, trước đây tôi còn kính trọng cô, lại không nghĩ tới cô sẽ là người không chịu nổi như vậy..."

Con mắt Mạn Quân nhìn cô như muốn nứt ra, bỗng nhiên đưa tay lên, tát một cái lên trên mặt Tĩnh Tri, "Đây là tôi đánh cô thay Thiệu Đình..."

"Thiếu phu nhân! Cô rất quá đáng!"

An Thành sợ hãi, hoảng hốt đưa tay ngăn cản, lại nghe được âm thanh thanh thúy. Anh ta giật mình, theo bản năng nhìn cửa tầng hai đóng chặt.

Tức giận giấu ở trong lòng Mạn Quân rất lâu, lúc này bạo phát toàn bộ vào cái tát này. Cô ta chỉ lo chính mình hả giận, lại hoàn toàn quên mất những lời này chắc chắn phạm vào kiêng kỵ của Thiệu Đình. Nhưng cô ta còn chưa phát hiện, sắc mặt An Thành đã rất khó coi.

Tuy Tĩnh Tri không kịp đề phòng một bạt tai này, nhưng nghe những lời này của cô ta, tức giận đến toàn thân phát run. Cô cười lạnh chỉ chỉ Thẩm Mạn Quân, rồi nói với An Thành: "Anh cũng nhìn thấy, không phải tôi không muốn tự mình xin lỗi Mạnh tiên sinh, chỉ là Nhị thiếu phu nhân nói những lời này thực sự quá khó nghe. Xin lỗi An Thành, tôi trở về đây..."

"Tĩnh Tri đừng đi."

Tĩnh Tri vừa xoay người, liền nghe lầu hai truyền đến một tiếng, mặc dù giọng nam suy yếu nhưng cực kỳ uy nghiêm. Bước chân Tĩnh Tri dừng một lúc, lập tức tiếp tục từng bước xuống lầu.

An Thành thấy cô cố ý đi, liền nóng nảy. Anh ta không để ý kiêng kỵ, lập tức tiến lên chặn đường đi của Tĩnh Tri, giảm thấp giọng nói cầu xin: "Phó tiểu thư, cầu xin cô, chuyện này không liên quan đến thiếu gia. Thiếu gia vẫn luôn hôn mê, sẽ không sai thiếu phu nhân nói như vậy. Hơn nữa, trong lòng thiếu gia đối với cô như thế nào, chẳng lẽ cô thực sự không biết sao? Dù gì, dù gì cô cho An Thành tôi mấy phần mặt mũi, bớt giận một chút, vào thăm thiếu gia..."

Mạnh Thiệu Đình lôi kéo lung tung vạt áo trước ngực, đẩy cửa liền đi ra ngoài. Anh liếc mắt nhìn Mạn Quân, đáy mắt đã có mấy phần vắng lặng và chán ghét, chỉ là ánh mắt rất nhanh lướt qua cô ta, rơi lên trên người ở dưới lầu kia.

Anh rầu rĩ ho khan hai tiếng, đầu còn choáng váng lợi hại, lại nỗ lực chống đỡ.

Mạn Quân thấy Mạnh Thiệu Đình đi ra, biết anh chắc chắn đã nghe được lời nói vừa rồi của cô ta. Đáy lòng cô ta thầm buồn bực, chính mình luôn luôn hiểu rõ đạo lý, sao tức giận công tâm liền nói bừa rồi hả?

Cô ta biết Phó Tĩnh Tri rất quan trọng với anh, cô ta nói vũ nhục cô, anh chắc chắn chán ghét cô ta. Sau này cũng tuyệt đối không sẽ cho cô ta nhìn thấy sắc mặt tốt, muốn ở lại đây, Mạn Quân lại có một chút nản lòng thoái chí. Cô ta ngơ ngẩn nhìn đầu ngón chân mình, ngay cả lời giải thích cũng không có lực nói ra khỏi miệng.

"Cô ngẩng đầu lên." Giọng nói Mạnh Thiệu Đình lành lạnh, không có một chút nhiệt độ. Mạn Quân bị dọa đến toàn thân run lên, nhưng vẫn nhút nhát ngẩng đầu lên. Trong mắt cô ta đều là ủy khuất, đôi môi hé mở đang muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên giơ tay lên cho cô ta một bạt tai.

Lực đạo của anh không nặng, nhưng cũng đánh Mạn Quân có chút hoa mắt. Mạn Quân che mặt, nước mắt rơi ào ào; "Thiệu Đình..."

"Cô trở về đi, Phó tiểu thư là khách ở xa tới, nhà họ Mạnh chúng tôi không có quy củ đối xử bất kính với khách khứa như vậy. Cô nói lời đả thương người, ra tay đánh người, chính là đánh mặt mũi nhà họ Mạnh, trở về tự kiểm điểm lại mình đi!"

Nói xong một câu cuối cùng, lời của anh đã tràn đầy nghiêm khắc. Nước mắt Mạn Quân đột nhiên chảy xuống, ghen ghét mãnh liệt chưa bao giờ xuất hiện, cứ như vậy bò ra từ trong đáy lòng. Lòng bàn tay Mạn Quân bị chính mình bóp đau, cô ta liều mạng ẩn nhẫn muốn xúc động một trận bằng bất cứ giá nào của mình, chỉ bày ra thần sắc tràn đầy nhu nhược và ủy khuất, xoay người khóc đi xuống lầu...

"An Thành, tôi bệnh nên hơi bất tiện. Anh mời Phó tiểu thư đi lên, thứ cho tôi chiêu đãi không chu toàn ..."

Mạnh Thiệu Đình nói xong, lại nhìn cô một cái. Vốn anh ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ muốn mắt điếc tai ngơ xem như không nghe thấy. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, chịu không được người khác nhục mạ cô chửi bới cô... còn ra tay đánh cô như vậy.
Bình Luận (0)
Comment