Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 257

Trong hai năm qua, Mạnh Thiệu Hiên từng vừa đấm vừa xoa thử qua vô số lần, lần này càng buộc chính mình quỳ xuống gọi ông một tiếng cha, nhưng không ngờ tim của ông vẫn tàn nhẫn như vậy. Hơn hai năm, con của anh đều đã hai tuổi rồi? Ông ta còn muốn người cả nhà bọn họ tách ra tới khi nào nữa?

"Mạnh tiên sinh, lần này ông đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được, tôi nghĩ ông sẽ không quên, lúc tôi vừa tới California, tôi cũng đã nói. Từ nay về sau tôi không phải họ Mạnh, tôi cũng không phải tam thiếu gia của nhà họ Mạnh, nếu như thế, chuyện của tôi cũng sẽ không tới phiên Mạnh tiên sinh nhúng tay. Lúc trước mắt tôi không nhìn thấy, tôi nghĩ muốn trở lại là hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng bây giờ tôi có thể thấy được, dù tôi bò cũng muốn bò về nước, trở lại bên cạnh vợ và con của tôi. Nếu ông có một chút đau lòng với tôi, có một chút áy náy với mẹ của tôi, thì đừng ngăn cản tôi!"

"Vô liêm sỉ! Con còn có mặt mũi nhắc đến mẹ của con? Nếu mẹ con còn sống, nhìn thấy con hồ nháo như vậy, cũng sẽ tức chết tươi! Phó Tĩnh Tri là cái quái gì? Hả? Cô ta là nhị tẩu của con, bởi vì không kiềm chế tác phong, làm ra chuyện mờ ám, nhà họ Mạnh chúng ta không giữ cô ta lại được. Con ngược lại bị một tiện nhân như vậy làm chết mê chết mệt, sao con lại làm người mẹ đã chết của con thất vọng hả? Hiện nay có thể an phận mấy năm, lại nháo muốn đi về, con không cần tiền đồ của mình nữa ư?"

Mạnh Thiệu Hiên nghe đến đó, nhịn không được cười lạnh. Anh dứt khoát đứng lên, ngón tay chỉ Mạnh Chấn Tông, cười lạnh liên tục mấy tiếng mới khinh thường mở miệng: "Tiền đồ? Ông cho là tôi thật sự muốn tiền đồ ở trong miệng của ông ư? Đúng, ông có thể vì tiền đồ nên không muốn mẹ tôi vào cửa, tôi không làm được chuyện không bằng cầm thú như vậy! Tĩnh Tri đã gả cho tôi, chúng tôi cũng có đứa nhỏ, nếu ông còn có một chút lương tâm, sẽ không nên buộc chúng tôi chia lìa. Tôi cũng nói cho ông biết, mặc kệ ở trong lòng các người mắng cô ấy thành cái dạng gì, coi cô ấy trở thành người như thế nào, nhưng ở trong lòng của tôi, cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ duy nhất tôi yêu. Cả đời này, ai còn muốn chia rẽ tôi và Tĩnh Tri, Lê Thiệu Hiên tôi không quan tâm cha con trở mặt thành thù, cũng không quan tâm nhiều thêm mấy kẻ thù, càng không quan tâm, buông tha cái mà ông gọi là tiền đồ!"

"Giỏi, thực sự rất giỏi, con trai ta nuôi thật giỏi!" Mạnh Chấn Tông nghe anh nói chuyện vô pháp vô thiên như vậy, giận quá hóa cười. Ông chống gậy, run rẩy đứng lên, giống như trong nháy mắt già thêm mười mấy tuổi: "Con không quan tâm cha con trở mặt thành thù, con không quan tâm nhiều thêm mấy kẻ thù, thực sự rất tốt. Con trai ta nuôi, kết quả vì một người một phụ nữ mà nói ra lời như vậy, ngay cả nguồn cội của mình đều quên hết!"

Mạnh Chấn Tông nói đến đây, bỗng nhiên tức giận vung gậy trực tiếp gõ xuống, Mạnh Thiệu Hiên trốn cũng không trốn, cường ngạnh chịu một đòn này. Mặc dù Mạnh Chấn Tông lớn tuổi, khí lực không lớn, nhưng một đòn này thật đã dùng hết khí lực toàn thân, xương bả vai của Mạnh Thiệu Hiên bị ông gõ dường như đến sắp nứt ra rồi, cả người lảo đảo ngã xuống đất...

Một gối anh chống đất, cường ngạnh cắn khớp hàm không để mình phát ra một chút thanh âm, nhưng dù sao mắt chỉ mới vừa có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thấy vật còn tương đối mơ hồ. Lúc ngã trên mặt đất lại cứng rắn đụng vào trên xe, Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt kéo tới trên trán, anh theo bản năng sờ chỗ đau, tay lại chạm đến một mảnh ẩm ướt ấm áp, đáy lòng bất giác bắt đầu rét run.

Mắt anh mù nhiều năm như vậy, cũng tìm ra được một chút kinh nghiệm. Trong ngày thường bác sĩ đã căn dặn rất nhiều lần, phải thả lỏng tâm tình, tinh thần phải vui vẻ, không thể chịu kích thích, không thể dập đầu va chạm. Thần kinh xung quanh mắt đều rất yếu ớt mẫn cảm, anh lại không giống người bình thường, hiện tại cú va chạm này không đúng lúc khiến mắt lại chịu kích thích nên bắt đầu chuyển biến xấu?

Dù sao Mạnh Chấn Tông cũng thật tình thương đứa con trai này, thấy mặt nó chảy đầy máu, không nhịn được vừa tức vừa hối hận. Ông luôn hiểu rõ tính tình của Thiệu Hiên, tâm đứa nhỏ này như bức tường không thể bị va chạm vào, hiện tại ông cứng đối cứng với nó, không nói đến tình cảm cha con tổn thương, càng đẩy nó về phía chỗ Phó Tĩnh Tri!

Chỉ là một người phụ nữ, bên này ông tốn nhiều tâm tư một chút làm dịu mấy ngày, chờ mắt nó tốt hơn lại giới thiệu vài cô gái trẻ tuổi xinh đẹp với nó. Tuổi

Thiệu Hiên còn nhỏ như vậy, không có đạo lý cứ luôn cố chấp. Lại nói tướng mạo Phó Tĩnh Tri kia bình thường, hiện tại tuổi cũng lớn, ông cũng không tin cô ta còn có mị lực như vậy! Khiến Thiệu Hiên dứt bỏ không được!

"Người đều chết hết rồi sao? Còn không mau mời bác sĩ qua đây xem vết thương của tam thiếu gia!"

Cuối cùng Mạnh Chấn Tông vẫn yêu thương con trai, liên tục chống gậy dùng sức nện. Tống Cảnh nghe tiếng vội vàng chạy vào, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Mạnh Thiệu Hiên, ngược lại sợ hãi đến mặt mày trắng bệch. Cô xoay người phân phó người hầu đi mời bác sĩ, vừa vội vàng nâng Mạnh Thiệu Hiên dậy. Người hầu thông minh lấy hộp cứu thương tới trước, Tống Cảnh đau lòng không dứt, cố nén nước mắt rửa sạch vết thương cho anh một chút. Cô rất sợ động tác lớn làm đau anh, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên chỉ ngồi ngây ngốc không nhúc nhích, giống như người bị thương không phải anh. Tống Cảnh nhịn không được lòng chua xót, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tam thiếu gia, sao anh cứ khổ như thế chứ?"

Náo loạn với lão gia thành như vậy, không lẽ anh lại muốn đợi ở chỗ này, không thấy được ánh mặt trời ư?

Tuy em muốn ở cùng một chỗ với anh cả đời, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh cả ngày ở trong này sầu não không vui. Nhân vật giống như anh vậy, nên đi ra xông xáo trời đất một phen, mà không phải đợi ở chỗ này cả ngày, hồ đồ ăn uống chờ chết.

"Tiểu Cảnh, cô chiếu cố Thiệu Hiên cho tốt, ta mệt mỏi, lên lầu trước."

Mạnh Chấn Tông thấy anh có một bộ dáng thờ ơ, chỉ mặc cho Tống Cảnh sắp xếp, giống như không có một chút sinh khí. Trong lòng ông vừa đau vừa hận, nghĩ đến Thiệu Đình trong nước cũng náo đến hoàn cảnh như vậy, lòng ông càng nóng như lửa đốt. Thôi, Thiệu Hiên vẫn tiếp tục đợi ở chỗ này cho thỏa đáng, hiện tại quan trọng nhất là ông vẫn nên giải quyết xong chuyện của Thiệu Đình và nhà họ Thẩm.

Thẩm Mạn Quân kia, vốn nghĩ cô ta giỏi, nhưng không ngờ lại vô dụng như vậy. Đã nhiều năm như thế, quan hệ với Thiệu Đình không chỉ không tiến triển một chút nào, ngược lại càng trở thành thế như nước với lửa. Đến bây giờ, lại khiến cho nó không quan tâm náo đến ly hôn, có thể thấy được hoàn toàn không được việc gì! Khiến cho ông và vợ tốn nhiều tâm tư vô ích như vậy trên người cô ta, đến tâm con trai đều không bắt được. Cả ngày, trong gia đình cứ náo loạn không yên, con dâu như vậy, nếu thật sự không có cũng không có gì đáng ngại!

Nhưng đau đầu chính là nếu đối cứng với nhà họ Thẩm, chẳng phải những thứ tới tay đều phải ói ra sao? Nhà họ Thẩm chỉ có một con gái bảo bối, cơ nghiệp nhà họ Thẩm không phân cao thấp với Mạnh thị, sau này đều là của Thiệu Đình, mà Thiệu Đình cũng chính là nhà họ Mạnh, nếu quả nhiên náo thành ly hôn, chẳng phải sẽ gà bay trứng vỡ?

Mạnh Chấn Tông càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu, càng nghĩ lại càng hận Phó Tĩnh Tri. Nghe tin tức trong nước truyền đến, ý tứ nói xa nói gần đều nói là Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri kia lại dính líu với nhau, đoạn thời gian trước hai người còn cùng một chỗ mấy ngày. Mạnh Chấn Tông nghĩ như vậy, càng nghiêm mặt hơn. Phó Chính Tắc là nhân vật như thế nào? Sao lại dạy ra một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy? Nếu thật sự để người phụ nữ không biết xấu hổ này được như ý, mặt già nua mấy đời này của ông nên để ở đâu?

Nghĩ như vậy, trong lòng liền có tính toán. Chuyện này kéo dài nhiều năm như vậy, cũng tới lúc nên hoàn toàn khoét bỏ cái u ác tính này rồi!

"Tam thiếu, anh làm sao vậy, dù gì anh cũng nên nói một lời đi?" Tống Cảnh băng bó đơn giản vết thương cho anh một chút, thấy anh chỉ ngồi đờ đẫn, một đôi tròng mắt lại nhìn chằm chằm cửa sổ, không nhúc nhích.

"Tống Cảnh, tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn về nước, tôi muốn tìm cô ấy."

Hai tay Mạnh Thiệu Hiên từng chút nắm chặt bên chân, giọng nói anh rất thấp, nghe giống như suy yếu vô lực, nhưng Tống Cảnh biết quyết tâm của anh có bao nhiêu mãnh liệt. Hơn hai năm, anh chưa từng có ngày nào dừng cái suy nghĩ này lại.
Bình Luận (0)
Comment