Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 283

Hai hàng lông mày của Mạnh Thiệu Đình lập tức nhíu chặt, đáy mắt anh không ngừng âm trầm, rốt cuộc cắn khớp hàm không nói được một chữ. Lúc này ông ta là dao thớt mình là thịt cá, anh chỉ đành ép chuyện ly hôn xuống, chờ chân anh tốt hơn lại nhắc tới cũng không muộn.

Thấy anh trầm mặc, Mạnh Chấn Tông cười đắc ý một tiếng: "Dưỡng bệnh cho tốt đi, công trình Tĩnh Viên lớn như vậy, vẫn chờ con khỏe lại để thu dọn cục diện rối rắm đấy."

Ông nói xong, nhấc chân ra cửa. Lão Lục nhìn Mạnh Thiệu Đình mấy lần, ngượng ngùng dặn anh tĩnh dưỡng cho tốt, cũng liền đi ra theo.

Đợi đến khi đóng cửa lại, tinh thần cường ngạnh chống đỡ giống như băng tan, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều giống bị gãy nát. Anh lập tức mềm nhũn ngã xuống giường, vết thương toàn thân đều đau lên, đặc biệt trên đùi. Đau đớn kia như lan tràn khắp toàn thân, đuổi thế nào cũng không đi, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống. Tay anh chỉ vừa sờ lung tung, lại đụng tới một đồ chơi nhỏ lành lạnh, cầm lên nhìn, không khỏi ngây dại, đều quên hết cả đau đớn.

Đó là móc khóa con gấu thủy tinh cô tặng cho anh, Mạnh Thiệu Đình siết chặt móc khóa kia, chậm rãi dán lên ngực. Anh nhắm mắt lại, cúi đầu gọi một tiếng tên của cô: "Tĩnh Tri..."

Nhưng trên đời này sẽ không có người đáp lại anh một tiếng, cũng sẽ không có người yên tĩnh nhìn anh, nở nụ cười không màng danh lợi với anh. Anh đã từng phung phí tốt đẹp trân quý nhất cõi đời như thế, nhưng khi anh tiện tay ném bỏ, anh cũng không tìm về được nữa.

Được rồi, Mạnh Thiệu Đình, giống đàn ông một chút đi.

Đã đáp ứng người ta từ nay về sau không xuất hiện nữa, không dây dưa nữa, vậy thoải mái buông tay đi. Ít nhất... ít nhất để bộ dáng của mình thoạt nhìn cũng có thể coi được một chút, không đến mức chật vật như vậy.

Anh nghĩ như vậy, nhưng vẫn co rúc nằm ở trong chăn hồi lâu, nắm chặt móc khóa nho nhỏ một lúc lâu, cấn ra vết hằn trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh không cảm giác được đau đớn, chỉ có một loại đau đớn chết lặng kéo dài dọc theo máu của anh đến tứ chi.

Đợi đến một lúc lâu sau...một lúc lâu sau.

Anh mới hậu tri hậu giác rõ ràng, hiểu rõ ràng.

Tất cả vui vẻ và hạnh phúc của anh, tất cả thống khổ và khổ sở của anh cũng chỉ xuất phát từ một người phụ nữ, một người phụ nữ mà anh đã sớm dùng cả tính mạng để yêu.

May mà, tất cả còn không tính là quá muộn.

Lúc Mạn Quân đẩy cửa ra tiến vào, hoàng hôn đã ngã về tây, anh nằm ở trên giường, ánh hoàng hôn kiều diễm ngoài cửa sổ chiếu vào. Mà trong tay anh đang vuốt ve một món đồ chơi, thỉnh thoảng anh sẽ cầm vật nhỏ kia đón ánh sáng trước cửa sổ, hơi nhắm mắt tinh tế quan sát.

Đến gần, Mạn Quân mới phát hiện đó chỉ là một móc khóa con gấu nhỏ mà bé gái rất thích, xuất hiện ở trong tay của anh thì có chút kỳ quái chẳng ra gì.

Suy nghĩ trong đầu cô hơi chuyển, lại nhìn đồ trong tay anh, trong ánh mắt chợt lóe lên oán giận.

Mạnh Thiệu Đình nghe được động tĩnh, vừa nhấc mi mắt thấy là Mạn Quân tiến vào, anh liền không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt của mình, lại nhìn nhìn vật nhỏ trong tay mình, rồi thuận tay đặt ở dưới gối, sau đó anh hơi quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.

Trong tay Mạn Quân mang theo vài thứ, ngực ê ẩm một chút, đau không chịu nổi.

Cô thởi dài một hơi, bên môi chậm rãi nở ra một nụ cười, từ từ đi tới bên giường của anh: "Thiệu Đình đã đói bụng chưa? Em nấu cháo, anh ăn một chút đi?"

Không có người lên tiếng trả lời, Mạn Quân cắn môi, đứng ngốc lăng ở bên giường. Anh rõ ràng không có ngủ, mặc dù anh nhắm hai mắt, làm ra một bộ dáng ngủ say.

"Thiệu Đình..." Cô cảm thấy trong ánh mắt nghẹn trướng khó chịu, nhưng vẫn cố nén nước mắt, cường ngạnh cười một chút, cúi người xuống đưa tay đặt ở trên vai của anh, khẽ đẩy một chút: "Cả ngày anh không ăn gì rồi, ăn chút cháo rồi ngủ được không?"

Mạnh Thiệu Đình vẫn nhắm mắt như cũ, ba lần như vậy, cuối cùng Mạn Quân thu hồi tay của mình, cúi đầu đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trong mắt là tuyệt vọng.

Sắc trời dần dần u ám, trên màn trời màu xanh thẫm có đám mây kỳ lạ đang trôi, ảo cảnh tươi đẹp như được chế tạo từ tay một nhà ma thuật. Mạn Quân cảm giác hai chân mình dần dần tê dại, cô hơi di chuyển hai chân của mình, chính mình cũng cảm giác bản thân đang khó chịu, thế nhưng cô có thể có biện pháp nào?

Rời đi không được, buông tha cũng không được, biết rất rõ ràng thái độ của anh với cô, ban đầu ở California cũng đã không khôi phục được. Thế nhưng cô vẫn muốn đối tốt với anh, cô thấy anh bị thương, hận người bị thương không thể là mình. Cô thấy anh đau, hận không thể đau thay anh, thế nhưng người phụ nữ kia thì sao?

Ba lần bảy lượt chỉ biết hại anh tức giận, chọc anh phát hỏa, lần tai nạn xe cộ này không thể thoát khỏi quan hệ với cô ta?

Ai biết đêm hôm đó cô ta làm gì anh? Tay bị thương, mệt mỏi lái xe, đều là bị cô ta làm hại, cô ta còn muốn hại Thiệu Đình tới khi nào?

"Thiệu Đình..." Lúc Mạn Quân nói chuyện, đều cảm giác giọng nói của mình gần như không phát ra nổi, tên của anh giống như phải cố gắng nặn ra từ trong cổ họng.

"Anh không ăn chút gì, sao thân thể có thể tốt hơn được, anh không lo lắng những chuyện bên ngoài ư?"

Cô thăm dò nói, múc thêm một chén cháo nữa, đứng ở bên giường của anh.

Lại trầm mặc nửa phút, đến lúc cô gần như sắp tuyệt vọng.

Anh lại bỗng nhiên quay mặt sang, một đôi con ngươi đen nhánh như có điều suy nghĩ nhìn cô.

Đáy lòng Mạn Quân lo sợ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nụ cười. Trước tiên cô ngồi xuống ghế, sau đó múc cháo đưa tới, cẩn thận mở miệng: "Thiệu Đình, anh ăn chút đi."

"Sao cha tôi biết chuyện Tĩnh Viên, còn có chuyện tôi đi thành phố C, ông ấy biết được từ đâu?"

Giọng nói của anh lạnh lùng, không hề có một chút nhiệt độ. Mặc dù Mạn Quân biết cô trốn không thoát cửa ải này, nhưng lúc nghe anh chất vấn như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được đau đớn. Anh vì Phó Tĩnh Tri, còn muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến mức nào?

Vừa rồi cha xuống lầu nói muốn anh cả tạm thay chức chủ tịch, mẹ chồng lập tức hôn mê bất tỉnh. Mặc dù trong lòng cô thấy không đáng cho anh, nhưng cũng không dám khuyên bảo, may là chỉ tạm thay, còn có đường sống quay lại, chỉ cần anh nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, khiến cha chồng mềm lòng, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Thế nhưng bây giờ xem ra, sao anh có thể đi nhận sai chịu thua?

Cô tự nhiên không quan tâm anh có phải chủ tịch không, thế nhưng cô cũng không cam lòng để chồng của mình mất đi sự nghiệp quan trọng như vậy. Anh là một nhân vật đội trời đạp đất nhất trong lòng cô, trên đời này xứng với anh, đương nhiên là đồ tốt nhất.
Bình Luận (0)
Comment